1 Haizz— Conan ngồi một mình bên bờ hồ, sao vậy chứ, Ran bây giờ đã thân thiết với người khác rồi, mới vài năm thôi mà đã gấp gáp như vậy rồi, không phải cô ấy luôn miệng nói yêu cậu sao? Cậu bất quá chỉ vắng mặt một khoảng thời gian thôi, nhưng mà… Đôi mắt Conan mờ mịt nhìn về phía xa, cậu thực sự có thể khôi phục sao? Cậu còn có khả năng trở về sao? Cậu còn có thể tự tay bắt được gia hoả kia sao? Cái tên gia hoả thích vận vest trắng hào nhoáng đó…
“Quái đạo KID…” Conan nghiến răng nghiến lợi, cứ nghĩ tới tên đó được nữ sinh vây quanh tới mê chết đi, trong lòng cậu tự nhiên phát bực.
2 “Oa, thật không công bằng, lúc nào cũng chỉ có Conan được lên báo. ” Mitsuhiko cong môi, trong mắt lộ vẻ bất mãn, “Mỗi lần có chuyện vui đều không kêu chúng ta…”
Chuyện vui? Conan cười gượng hai tiếng, sao cậu không thấy chuyện này vui chỗ nào hết vậy? Nhìn lướt qua mặt báo đã thấy ngay cái mặt của cậu đăng chình ình ngay trang nhất, hai bên trái phải là tiêu đề nổi bật “Thiên địch của Kaitou KID, học sinh tiểu học đại hiển thần uy”.
3 “Á Á Á!!!!!!” Tiếng thét kinh hoàng quen thuộc vang lên, Conan giật thót đẩy Kaito ra, theo hướng tiếng thét phóng đi thật nhanh…
“Tiểu trinh thám, không phải chứ…”Thiệt tình, thét lúc nào không thét, lại cứ phải lựa ngay lúc này, ngươi không thấy đôi lứa người ta đang tới hồi trữ tình lãng mạn sao? Mùi mẫn thêm chút nữa không chừng tiểu trinh thám sẽ hoàn toàn tựa vào lòng anh rồi.
4 “Nhược Thái?” Conan thấp giọng đọc lên cái tên được viết trong mảnh giấy, đột nhiên sắc mặt mọi người lập tức trầm xuống.
“Nhược Thái, là Nhược Thái sao?” Vĩ Điền lẩm nhẩm, thần sắc lộ rõ đau thương, “Là Nhược Thái trở về báo thù sao? Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt…”
“Vĩ Điền cậu điên rồi à?” Tương Điền túm cổ áo Vĩ Điền, “Cái gì mà như vậy cũng tốt, hiện tại đã có người chết rồi, cậu nghĩ vậy là tốt lắm à?”
“Nếu như đúng là Nhược Thái, cậu, tôi, còn có hai người trong phòng kia đều chạy không thoát đâu…” Chết rồi cũng tốt, như vậy sẽ không phải ngày đêm sống trong thống khổ dằn vặt nữa.
5 Có đôi khi vô tri cũng là một loại hạnh phúc… Cho dù là thám tử luôn muốn tìm ra chân tướng đi nữa, thì cũng có lúc họ không muốn đối mặt với hiện thực.
6 “Báo cáo, chúng tôi phát hiện một sợi chỉ bạc trong phòng Vĩ Điền, cùng với một lọ chất khí, trong lọ mùi trứng thối rất nồng, nhiều khả năng là dùng chứa H2S…”
“”Kaito…anh không cần bắt chước cách nói chuyện của mấy chú giám định pháp y đâu.
7 Sáng hôm sau…
“KUROBA KAITO!!!!!!! ANH LÀM CÁI GIỐNG GÌ VẬY?????” Thân thể nho nhỏ của Conan ngồi đè lên trên người Kaito, hai tay nắm chặt cổ áo anh rống lớn.
8 Khuôn mặt nhuốm đầy máu hiện lên, Conan lập tức đưa tay sờ cổ nạn nhân “Không cứu được nữa rồi, gọi cảnh sát mau lên!!”
“Sao…sao lại như vậy?” Nhìn người thách thức mình toàn thân đẫm máu, Chân Điền Nhất Tam cứng đơ cả người, thẳng tới khi Conan đẩy mạnh anh thì anh mới lục tục phản ứng.
9 “Còn anh kia nhìn lạnh lùng quá nhỉ? Anh ấy một chút biểu cảm đau buồn cũng không có nữa. ”
“Mặt An Lập lúc nào cũng như chết rồi vậy đó, chứ thật ra người đau buồn nhất ở đây chính là cậu ấy, cậu ta là anh trai của Tân Lý, cha mẹ bọn họ ly hôn, Tân Lý theo mẹ, An Lập theo cha, nên Họ mới không giống nhau.
10 “Tôi đã biết hung thủ là ai rồi!” Sonoko đột nhiên đi tới, làm mọi người giật bắn.
“Gì cơ?” Thanh tra Megure bước tới gần Sonoko.
“Lạ vậy… bình thường Sonoko lúc phá án không phải đều ngủ gật sao? Sao hôm nay tỉnh queo vậy?”
“Ớ hơ hơ… Đó là vì bổn tiểu thư hôm nay rất vui vẻ không muốn ngủ gật….
11 “Há há. . . . . Há há. . . . . ” Một tràng cười quái dị phát ra từ gương mặt đẹp trai tiêu sái nào đó làm cho người đang đi bên cạnh chấn động đến toàn bộ dây thần kinh đều run lên bần bật.
12 “Tôi muốn đi Thuỷ tộc quán!” Lần trước ở Thuỷ tộc quán thấy rất nhiều loại cá lạ, lần này thật muốn ngắm kỹ lại một chút…
“Thuỷ…thuỷ tộc quán?” Lần này lại tới lượt anh hùng cái thế Kaitou KID rung bắn cả mình, Thuỷ tộc quán, có rất nhiều cá á á á…
“Ừ, lần trước trên TV giới thiệu có rất nhiều loại cá lạ, tôi muốn đi tham quan lắm…”
“Cá… chúng ta đi nơi khác không được sao?”
“Sao vậy?”
“Tôi…tôi.
13 “Ơ…vậy sao?” Hakuba Saguru không nén được thất vọng, “Vậy khi nào em đá hắn đi rồi thì đến tìm anh nhé?”
“Vâng ạ” Vậy cũng tốt, chỉ sợ đá mà tên kia không đi thôi….
14 Ánh trăng chiếu xuống bóng người bí ẩn đang đi qua đi lại trong căn phòng tối, nhãn thần của hắn vô cùng hung ác, lại mạng theo một chút bi thương khó tả.
15 “Ơ…dạ???” Conan giờ mới ngẩng đầu lên, bộ mặt bơ bơ như nãy giờ không hề chú ý. Thì ra… không phải là hắn… trong lòng tự nhiên vô cùng thất vọng…Hắn ta thật lâu rồi không có tới gặp cậu.
16 “A, Ran tiểu thư, thực xinh quá đi. ” Nhìn Ran ăn vận bước ra, Kết Thành không khỏi nói lời cảm khái, quần lụa mỏng màu tráng, áo tơ tằm làm dung nhan cô gái trẻ càng thêm mỹ lệ.
17 “Cậu nói cái gì?”
“Chúng ta hai ngày trước không phải nhận được thư cảnh báo của Kaitou KID sao?”
“Nhân Mỹ, không được nói lung tung. ” Kết Thành quát lớn.
18 “Cô không phải hung thủ? Vậy tại sao trong móng tay nạn nhân lại phản ứng với DNA của cô? Không phải là vì Hải Lệ trong lúc giằng co đã cào vào cánh tay cô sao?” Thanh tra Megure chỉ vào vết thương đã được băng vải lại trên cánh tay Chi Mỹ
“Được rồi! Đúng là trước đây tôi và Hải Lệ đã cãi vã, tôi định dánh cô ta, còn cô ta thì cào bị thương cánh tay tôi ‘’
“Cãi vã?”
“Đúng vậy, vì tôi trước đây là bạn gái của Ấu Bình.
19 “Conan, em rốt cuộc là ai?”
“Em là Edogawa Conan, thám tử…” Vẫn là câu trả lời tưởng như giản dị nhưng lại chất đầy kiêu ngạo đó. Cậu kiêu ngạo, vì cậu là một thám tử, không phải vì danh xưng “thám tử tài ba” hào nhoáng, mà là niềm cao hứng khi vạch mặt được hung thủ, còn có… sự phấn khởi khi có thể phơi bày sự thật ra ánh sáng.
20 “Chị Ran??” Conan giả bộ làm ra vẻ mặt khó hiểu ý hỏi “Sao chị lại phải xin lỗi?”
Nó đúng là vẫn còn là con nít. Con nít sẽ không hiểu được khách sáo của người lớn, nhưng thằng bé này lại hiểu được… suy nghĩ của hung thủ? Ánh mắt của Ran vô cùng phức tạp mà nhìn về Conan, làm cậu toàn thân có chút run sợ.