1 Ba tháng xuân, tại bình địa không khí bắt đầu ấm trở lại. Thịnh cảnh ngày xuân trăm hoa đua nở, oanh điểu bay lượn. Thế nhưng trên núi tiết khí có vẻ chậm hơn, khí hậu còn lạnh bỗng nhiên ấm lên.
2 “Vì sao ngươi phải ngủ ở đây?” Nhìn Mộ Dung Tả Ý đang ngả ra đất trong phòng mình, Tư Diệc Hành nhớn nhác kêu lên.
Hắn không muốn cùng ngươi kia ngủ chung phòng.
3 Tư Diệc Hành lạnh lùng nhìn Tùng Kinh và Di Hòa đang quỳ trước mặt, đầy một bụng tức giận. Bọn họ lại dám đến giờ này mới tìm thấy mình, khiến mình bị Mộ Dung Tả Ý cứu, mất hết cả mặt.
4 Trường Khánh tiêu cục đông Tín Dương thành, trên giang hồ cũng coi như có chút danh tiếng. Tổng tiêu đầu Tả Việt Chi, đã quá bốn mươi, tất hạ chỉ có một nữ nhi, gọi là Tả Vân Hà.
5 Thảo trường oanh phi, điểu ngữ hoa hương. Mộ Dung Tả Ý nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa, từ từ mà đi. Tuy rằng trên mặt hắn như trước mang theo vẻ tươi cười ấm áp, thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong ánh mắt trong suốt của hắn mơ hồ có một tia phiền não.
6 Trên đường lớn, hai người đi ngang nhau, Mộ Dung Tả Ý nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tư Diệc Hành bên cạnh, ngoài ý muốn chạm phải tầm mắt của Tư Diệc Hành đang ngóng nhìn hắn.
7 Mấy ngày nay hắn cùng Mộ Dung Tả Ý ở chung rất tốt. Tính tình Mộ Dung Tả Ý ôn nhu bình thản, mà hắn, sự tùy hứng cùng ngang ngược của hắn căn bản không xuất hiện trước mặt Mộ Dung Tả Ý.
8 Tùng Kinh cùng Di Hòa đứng ở cửa quán trọ, thi thoảng lén lút nhìn vào bên trong.
Bọn họ kì thực đã sớm đuổi kịp Tư Diệc Hành, thế nhưng đúng như Tư Diệc Hành sở liệu, vừa thấy Mộ Dung Tả Ý cùng Tư Diệc Hành một chỗ, hai người cũng không phải ngốc, tự nhiên sẽ không lộ diện, chỉ là lặng lẽ đi theo một đường với họ.
9 “Kinh Diễm, ngươi về cùng với Lộ Vân trước đi. ” Mộ Dung Tả Ý tâm tư hỗn loạn, vô thức tránh đi ánh mắt của Tư Diệc Hành, ngược lại quay sang nói với Mộ Dung Kinh Diễm.
10 Cửa quán trọ Mộ Dung Tả Ý ở, sáng sớm đã có bảy tám người. Bọn họ đều là những nhân vật có tên có tuổi trong giới võ lâm ở Lạc Châu, nghe Tất Thận Hưng nói Mộ Dung Tả Ý hôm nay rời đi, đều tới đây tiễn Mộ Dung Tả Ý.
11 Mộ Dung Tả Ý cùng Tư Diệc Hành trở về Xích vân cung, thương thế của Tư Diệc hành không khá lên như bọn họ dự đoán, mặc dù được chăm sóc cực kỳ chu đáo cùng dược vật tốt nhất, thế nhưng vết thương lúc khá lúc tệ, vẫn không khỏi hẳn.
12 Không giống với lúc nãy, trong nụ hôn ôn nhu lần này có chút cuồng dã ngọt ngào. Tư Diệc hành chưa từng nghĩ hai đôi môi gắn bó có thể mang đến cảm giác ngọt đến thế.
13 Thanh thạch tiểu đạo quanh co khúc khuỷu, dẫn thẳng tới trước đại môn của một trang viện rộng lớn. Bên cạnh là vài tán liễu rủ, những cành cây thật dài khẽ đong đưa trong gió nhẹ, thướt tha không nói nên lời.
14 “Ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi nghĩ chúng ta cởi mở ôn hòa như thế, vậy nên Tả Ý mới có tính tình ôn nhu bình thản… Ngươi nghìn vạn lần đừng nghĩ như vậy, cả hai chúng ta đều buồn bực hơn hai mươi năm nay rồi.
15 “Chuyện như thế này ta cùng cha nương đã sớm ngờ tới, cho nên mới không hoảng sợ. Trong nhà cho tới giờ không ai cho rằng Mộ Dun Kinh Diễm có thể bình thản như vậy cưới vợ thành thân, nếu không phải giấu diếm khắp nơi thì ngày hôm nay tới thưởng thân chỉ sợ không phải hai người, mà là hai mươi một trăm cũng nên…” Mộ Dung Tả Ý cười đến vân đạm phong thanh.