1 Trời sinh đúng là chói mắt, lời này là Diệp Phồn muốn nói đến người bạn mới cùng bàn, chói mắt đến nỗi hấp dẫn không ít nữ sinh. Hết nhóm nữ sinh này đến nhóm nữ sinh khác vây quanh ngắm nhìn.
2 Cậu cũng không định nói với giáo viên, căn bản là vô ích, cho dù nói, giáo viên quản một lần, cũng không quản được vĩnh viễn, hơn nữa những tên đó không sợ trời, không sợ đất, nói không chừng còn có thể báo thù lại mình.
3 Ở phía nam, cho dù thành phố lớn hay nhỏ, ít nhất đều có một ngọn núi, hoặc sông hồ bao quanh, Lâm Thành cũng vậy, có một dãy núi không cao không thấp, dưới chân núi là một mảnh hồ nước cảnh đẹp hữu tình, người địa phương gọi là Đông Hồ, lâm viên nhà Thiệu Thị là được xây dựng tại đấy, bao quanh một bên là núi cao một bên là bờ biển.
4
Diệp Phồn bị âm thanh thình lình kia làm hoảng sợ, Lý Thiệu Quân quay đầu đối diện với chủ nhiệm lớp, buông tay cầm cổ áo ra.
Được tự do, Diệp Phồn nhanh chóng ngồi ngay ngắn, đầu cúi xuống, chờ thầy giáo gọi tên phê bình, cậu cùng Lý Thiệu Quân huyên náo, chuông vào lớp rồi cũng không biết, còn bị bắt tại trận, thân là học trò ngoan luôn tuân thủ nội quy nhà trường, hiện giờ trên mặt rất là quẫn bách.
5 Diệp Phồn cúi đầu, nhìn mũi chân, trong lòng không khỏi bất an, nếu cô giáo còn chưa tin thì làm sao bây giờ, đều là cậu không tốt hại Lý Thiệu Quân bị cô giáo trách cứ, cậu thật vô dụng, nghĩ nghĩ ánh mắt có điểm đỏ, kì thật Diệp Phồn cũng không phải loại người thích khóc lóc.
6 Diệp Phồn biết có khả năng đối phương cũng không cần mười đồng này, nhưng nếu cậu không trả thì trong lòng không yên được, nhìn Lý Thiệu Quân vẫn không cầm, còn tưởng thật sự không đủ, nói: "Không đủ vậy ngày mai tớ trả thêm cho cậu".
7
Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học, đây là thời gian học sinh tự làm bài tập.
Giáo viên ghi bài tập về nhà của mỗi môn lên bảng đen, mỗi môn đều có năm, sáu bài, Diệp Phồn ghi chép cẩn thận từng bài vào vở.
8 Diệp Phồn chạy rất khẩn trương, đi ra chợ mua thức ăn xong lại vội chạy về nhà nấu cơm. Vì tranh thủ thời gian, khó tránh khỏi làm việc sốt ruột, lúc thái rau, thái quá nhanh không cẩn thận cắt vào tay.
9
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cả lớp, Lý Thiệu Quân đem bàn chính mình đi đến chỗ bên cạnh Diệp Phồn.
Lý Thiệu Quân vốn thân người cao lớn, tự mang theo khí tràng bức người, hơn nữa ánh mắt sắc bén, làm cho người ta cảm thấy áp bách.
10
Diệp Phồn đang ngủ cũng cảm thấy có chút không yên, cảm giác như có gì đó đáng sợ theo dõi mình, làm cho cậu lạnh hết sống lưng!
Một lúc sau bừng tỉnh, Diệp Phồn mê mang nhìn bốn phía, cũng không có người nào theo dõi cậu, Lý Thiệu Quân bên cạnh thì đã ngủ.
11 Lý Thiệu Quân bình thản trả lời, làm cho Diệp Phồn thực vui vẻ, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười, miệng cười tươi nói: "Chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lí, để làm xong cũng không vất vả, nhưng hiện giờ chúng ta làm xong bài tập trên lớp đã".
12 Lý Thiệu Quân thích cưỡi xe đạp để cảm nhận những cơn gió lướt qua khắp người, nhưng hiện tại phía sau còn có người, vì muốn chiếu cố người phía sau, tốc độ đạp xe cũng giảm bớt, nội tâm vô cùng thỏa mãn, cho tới bây giờ không nghĩ tới việc đi xe đạp lại có thể có được tâm tình khoái trá như vậy.
13
Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân vừa đi vừa nói chuyện phiếm cho nên không để ý đằng sau mình bị người nhìn bằng ánh mắt bất thiện.
"Được rồi, Tôn Uy, ngươi tránh sang một bên đi, người làm anh như tao đây còn chưa có lên tiếng đâu.
14
Bị Lý đồng học trêu, mặt Diệp Phồn nhất thời đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Diệp Phồn thật sự không có dũng khí gắp đến cái thứ hai "Cậu.
15
Lý Thiệu Quân nhìn vị trí của mình, đen mặt ngồi xuống, còn hừ một tiếng, tuyệt không thấy bộ dáng thành thục ổn trọng thường ngày.
Diệp Phồn nháy mắt mấy cái hỏi "Sao đột nhiên lại không cao hứng như vậy?"
Lý Thiệu Quân mặt không chút thau đổi nói: "Không có gì, do thời tiết quá nóng thôi, không ảnh hưởng đến cậu đi.
16 Hoa viên bí mật? Cậu cho đến bây giờ chưa hề nghe ở trường học có chỗ nào như vậy, hơn nữa hoa viên hẳn là trên mặt đất, như thế nào lại dắt cậu lên trên lầu.
17
Động tác của Diệp Phồn hoàn toàn là theo bản năng, chờ phản ứng lại rồi thì phi thường hối hận!
Cậu có phải là tưởng tượng quá độ, vừa nãy chỉ là sự cố ngoài ý muốn.
18 Nửa tỉnh nửa mơ, Diệp Phồn mơ mơ màng màng nghe được âm thanh của giáo viên, ngốc nghếch ngẩng đầu, còn chưa kịp hồi thần, kết quả liền thấy ngay bộ mặt nghiêm túc của chủ nhiệm môn Giáo dục, làm chân tay hoảng loạn, muốn nhanh chóng từ trên lưng Lý Thiệu Quân leo xuống.
19
Thật vất vả mới xoa rượu thuốc xong, Diệp Phồn nước mắt nước mũi đều tuôn ra.
Cơn đau tới nhanh mà đi cũng nhanh, đau đớn qua đi chính là nơi xoa rượu thuốc bắt đầu nóng rát, bất quá lúc xoay cổ chân không còn khó khăn như lúc nãy nữa, nhẹ nhàng rất nhiều.
20 Tuy rằng bức họa nhà Diệp Phồn cùng bức họa bị mất là giống nhau, điều này cũng không thể chứng minh bức họa ở nhà Diệp Phồn là bức họa bị mất trộm được.