1
- Chết tiệt! Sao ông trời lại đối xử bất công với tôi như thế hả?
Tiết trời của Bắc Kinh đã vào mùa hè, giữ buổi trưa nắng gay gắt, nhiệt độ lên cao, người người trên mình toàn mồ hôi nhể nhại, ấy thế mà lại có một tiếng gào thảm thiết phát lên đến tận mây xanh
Giữa lề đường, có một Chu Tử Nha đang kêu khổ cho số phận đau thương của mình, thử hỏi có ai như cậu không chứ, một thân một mình lên thành phố kiếm sống, khó khăn lắm mới tìm được một chân phục vụ ở nhà hàng nhỏ.
2 Chu Tử Nha vừa được bác quản gia kéo vào nhà thì từ trên cầu thang vừa hay cũng có ba người bước xuống, nhìn vào cũng biết đây chính là gia chủ trong nhà.
3
Chu Tử Nha mặc dù trong lòng khiếp sợ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nhưng miệng cùng mặt vẫn giữ một thái độ bình tĩnh hỏi
- Haha. . Mọi người đùa vui quá.
4
Triệu Thừa Vũ sau khi ôm ôm ấp ấp, cọ cọ thỏa mãn thì lại buông cậu ra, tiếp tục cười ngô nghê nói
- Vợ. . . vợ đi theo anh, anh sẽ cho vợ cái này
Đúng là lương cao thì công việc phải khó hơn mà.
5 Chu Tử Nha không biết là mình may mắn hay gặp xui xẻo nữa, cách đây một tiếng đồng hồ trước trong lòng còn phơi phới mùa xuân vì tìm được công việc, thế mà bây giờ thì lại ngồi thở dài, ngẩn ngơ trong căn phòng mới.
6
Chu Tử Nha hoàn toàn chết đứng khi nụ hôn đầu đời cứ thế mà bay xa theo môi của Triệu Thừa Vũ, ánh mắt càng ngày càng âm trầm hơn nhìn ai kia đang vui vẻ đứng ở trên giường, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, trong lòng tự niệm
- Chỉ là một đứa con nít, chỉ là một đứa con nít thôi.
7
Triệu Thừa Vũ vùi đầu vào bát ăn cơm, có món gì ngon trên bàn ăn đều dùng tay bốc thứ đó thả vào chén cơm của Tử Nha, dùng cái miệng dính đầy cơm quanh mép, cười hề hề nói
- Đồ ngon.
8
Đưa Triệu Thừa Vũ đến giường ngồi xong, Chu Tử Nha lại chạy vội xuống lầu lấy lên một túi đá chườm, chuẩn bị một cái khăn ấm cùng bộ đồ ngủ khác, lúc này cậu lại khẩn trương quay trở lại chỗ nam nhân đang thút thít vì đau kia, đứng sát mép giường, cúi lưng xuống một chú, lấy tay chạm vào má anh, dùng giọng điệu để dỗ trẻ con nói
- Cậu chủ ngoan nín đi nào~~ để Tử Nha thay đồ giúp rồi chườm đá cho cậu nhé
Triệu Thừa Vũ mang theo một trí não của trẻ con, người khác dỗ dành thì được nước lấn tới, hai tay vòng đến cổ của Tử Nha, kéo cậu vào lòng mình.
9 Vừa nghe được tiếng ông xã ngọt ngây ngất lòng người. Triệu Thừa Vũ quên luôn cơn đau đang tụ ở trên đầu mình, khuôn mặt cười đến nỗi ánh mắt tạo thành vòng trăng khuyết.
10
Chu Tử Nha hết đường trốn thoát, chỉ đành nước mắt ngắn nước mắt dài đi về phòng lấy quần áo rồi về lại đây tắm sơ qua thân thể. Cũng may Triệu Thừa Vũ cũng không náo loạn gì nữa, anh ngoan ngoãn ngồi trên giường vừa hát vừa vẽ, ngây thơ ngồi chơi giết thời gian để chờ bà xã đi ra ~~
Tiếng nước chảy róc rách phát ra từ phòng tắm, thân thể nhỏ gầy được nước ấm tẩy rửa khiến Chu Tử Nha cảm thấy tĩnh táo hơn phần nào.
11 Một tháng qua đi, Chu Tử Nha cuối cùng cũng thích ứng được công việc người làm của mình. Tuy là có một chút mệt mỏi với tính năng động y hệt trẻ con của cậu chủ, nhiều khi điều đó còn làm cậu tức giận.
12
Mặt trời vừa lặn xuống chân núi, Chu Tử Nha cùng Triệu Thừa Vũ vừa đúng lúc về đến nhà, những thứ đồ cần mua cũng không nhiều, hầu hết đều là bánh kẹo mà anh hay ăn, cho nên cậu cũng không ngại để anh xách túi đồ, còn mình thì vô tư nắm tay người kia bước vào nhà
Trên sofa ở phòng khách, chỉ có một mình Triệu Dương ngồi ở đó đang ôm máy tính xử lí công việc.
13
- Thừa Vũ. . . En định làm loạn cái gì? Chính cậu ta đã hại em đó. . .
Triệu Dương cảm thấy đau đầu vô cùng, rõ ràng là Chu Tử Nha khiến nó bị ngã, ấy thế mà thằng em trai này một mực muốn bảo vệ cậu ta.
14
Triệu Dương giươn cờ trắng đầu hàng, Triệu Thừa Vũ hiên ngang thắng trận một cách dễ dàng, thì tất nhiên xác suất Chu Tử Nha được giữ lại là một trăm phần trăm chứ còn ý kiến gì nữa
Vì thế có một ông xã ngốc vẫn cứ vô tư nắm tay vợ mình chạy thẳng lên phòng, sau đó khóa cửa lại, vì dùng sức quá nhiều cho nên khi lên đến đây, hơi thở có một chút gấp gáp.
15
- Tử Nha, mang theo vài hộp bánh cùng mấy chai rượu quý này về biếu cho cha mẹ cháu nhé. Đừng ngại gì cả, xem như đây là quà cảm ơn vì A Vũ làm phiền gia đình cháu vài ngày đi
Chu Tử Nha đang cùng ông xã ngốc của mình sắp xếp tất cả áo quần vào trong một vali lớn thì Úc Lan mang theo túi quà đến, đặt ở trước mặt cậu rồi nói ra những lời kia
- Phu Nhân à, người không cần làm thế đâu, ở cạnh Thừa Vũ đã quen, bây giờ nếu tách xa anh ấy cháu nghĩ chính bản thân mình cũng không an tâm mất.
16
Quê của Chu Tử Nha cách thành phố rất xa, cho nên khi sáng, sau khi vừa ăn xong thì cậu cùng anh liền ngồi lên xe ô tô riêng của nhà một đường phóng đi
Đoạn đường ở quê khác xa với thành phố ở chỗ nó gập ghềnh hơn nhiều, cho nên sau năm tiếng đi xe thì buộc lòng tài xế phải để hai người ở đầu thôn để anh và tự đi bộ vào
Triệu Thừa Vũ lần đầu được về những nơi xa xôi, đậm chất mộc mạc yên bình như thế này thì không khỏi có chút phấn khởi, mười phút đi bộ thôi mà anh hết chỉ chỗ này, rồi lại lạch bạch chạy sang chỗ kia, miệng không ngừng kêu lên
- Vợ vợ.
17 Căn phòng ngủ khi xưa của Chu Tử Nha ở đã được Mai Tuyết dọn rất sạch sẽ, tuy rằng diện tích phòng nhỏ và chiếc giường không rộng lớn như ở nhà họ Triệu, nhưng nhìn chung hai người nằm cũng không đến nỗi chật chội.
18
Chuyện Gia Sao hỏi Chu Tử Nha, rất nhanh liền bị cậu ném ra sau đầu, nhìn Triệu Thừa Vũ ngây thơ vẫn chưa biết gì, cùng hoàn toàn chưa hiểu được câu chuyện giữa hai người bọn, cho nên vẫn vô tư ở nơi xa lạ chơi đến vui vẻ, khiến cậu an tâm hơn phần nào
Những ngày ở quê nhà, ông bà họ Chu cũng chưa hề đả động gì đến chuyện của cậu và nhị thiếu gia ngốc kia, hai người ngoại trừ hành động có ngượng ngạo khác thường.
19
Lúc Chu Tử Nha quay trở lại phòng thì đã là chuyện của một tiếng sau, đập vào mắt cậu vẫn là nam nhân ngây thơ đang ngồi chơi ở trên chiếc giường kia
Nhẹ nhàng tiến lại gần, cậu chẳng dám nhìn thẳng mặt anh vì những câu nói ban nãy, chỉ đành cúi đầu xuống nhìn bàn chân của mình mà không dám lên tiếng
Triệu Thừa Vũ cảm nhận được người đang đứng ở bên cạnh, liền buông mô hình siêu nhân trong tay xuống, cười ngốc dang rộng hai tay nói
- Vợ.
20
Đồng tử co rút lại, Chu Tử Như dường như không tin vào tai mình nữa, chỉ có thể lắp bắp nói
- Anh. . . anh đã nghe hết mọi chuyện? Tại sao lại không nói rõ cho em biết, vì sao đến bây giờ mới chịu tiết lộ hả?
Triệu Thừa Vũ đau thương đến tột độ, nước mắt tràn trên khóe mi, anh khóc nức nở như một đứa trẻ, khiến ba người đứng ở ngoài cửa vừa giận vừa xót xa.