1 “Bẹp. ”
Dưới chân hình như lại giẫm phải thứ gì đó, cái loại cảm giảm dính dính, sền sệt đó làm người ta không vui một chút nào.
Hách Phúng cúi đầu nhìn.
2 Công ty quản lý lâm nghiệp Lục Hồ, trên thực tế là một cơ quan nửa chính phủ, trực thuộc cục lâm nghiệp.
Nhiệm vụ gốc của nó là trông giữ tất cả mọi thứ từ cây cối, động vật đến tài nguyên thiên nhiên trong phạm vi khu rừng nguyên thủy này.
3 Hách Phúng là đồng nghiệp, người yêu, hay là bạn giường của Lâm Thâm?
Hiển nhiên tất cả đều không phải, tuy bình thường cậu không có cốt khí, nhưng cậu sẽ không vì một đêm dừng chân mà bán đứng thân thể của mình đâu.
4 Thực đơn bữa sáng hôm nay là trứng ốp la. Chiên trứng ốp la thì không được bỏ quá nhiều dầu nhưng cũng không thể bỏ quá ít, lòng đỏ phải vừa chín tới, không được chín quá.
5 Bởi vì thật sự không có cách nào giao ra kẹo cao su, cuối cùng Hách Phúng chỉ có thể đầu hàng, ăn ngay nói thật.
Nhưng ngoài ý muốn chính là sau khi Lâm Thâm biết chân tướng cũng không truy cứu cậu nữa, kẻ mà vừa nãy mới nói sẽ trừ hai đồng đối với chuyện cậu không lấy lại tiền lẻ thế mà lại không nói gì thêm.
6 Sau khi lấy hết quần áo, Hách Phúng ôm thau đồ vào nhà, đã thấy Lâm Thâm và tiểu quỷ kia ngồi đối mặt nhau.
Tiểu quỷ sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên còn chưa thoát khỏi bóng ma ám ảnh lúc nãy.
7 Hách Phúng hiện tại ở nơi nào? Một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng.
Ở nơi hoang sơ hẻo lánh này, muốn dùng điện phải có máy phát điện, mấy cái loại như internet có tồn tại không?
Đáp án đương nhiên là không rồi.
8 Một tia sét giáng xuống, toàn bộ căn phòng được chiếu sáng như ban ngày.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một bóng người bên cửa sổ, ánh sáng kéo dài chiếc bóng, làm nó vặn vẹo in trên cửa sổ.
9 May mắn khơi thông đúng lúc, vùng hạ du không gặp nhiều phiền toái do nước sông. Bố trí người gác đêm giám sát tình hình mực nước sông xong, Hách Phúng cùng Lâm Thâm mang theo cậu nhóc quay về nhà gỗ.
10 【 Gần đây sao rồi? 】
【Mày còn sống không đó?】
【 Nói đi, đã lâu không thấy mày online, rốt cuộc mày đã chạy đi đâu? 】
【 Thấy tin nhắn nhớ trả lời tao.
11 Nước, không có hình dạng nhất định, biến đổi thất thường, dễ dàng thay đổi màu sắc.
Có khi nước dịu dàng, khẽ xuyên qua kẽ tay của bạn không để lại dấu vết.
12 “Đó là cái quái gì chứ, chuyện là như vậy…”
Hách Phúng vừa nói vừa khoa tay múa chân.
“Lúc tôi rửa mặt bên dòng suối, vừa ngẩng đầu, thấy nó lướt ngang qua, một chút tiếng động cũng không có.
13 Bắt cả nữa ngày, ai ngờ cuối cùng tóm được dĩ nhiên là một cô gái, điều này làm cho Hách Phúng có chút kinh ngạc, lại nhìn thấy Lâm Thâm bộ dáng như đã sớm đoán trước được, cậu càng thêm không thể tiếp thu nổi.
14 “Hàm Hàm, Hàm Hàm. ”
“Lại đây, Hàm Hàm ngoan, nghe lời nào. ”
“Hàm Hàm! Không được chạy ra bên ngoài. ”
“Mày đang làm gì đó, ai cho mày ra đây, mau trở về!”
“Hàm Hàm thật xin lỗi, mụ mụ không nên mắng con, mụ mụ chỉ là quá lo lắng cho con.
15 Một khắc Lâm Thâm cùng thân ảnh kia dây dưa cùng một chỗ, Hách Phúng liền đuổi theo. Cậu chỉ kịp vươn tay, đầu ngón tay còn chưa đụng đến góc áo Lâm Thâm, liền thấy anh cùng bóng đen lao thẳng xuống vực.
16 Bệnh viện trên trấn nhỏ trước giờ chưa từng bận rộn như thế này, bình thường chỉ có vài người bị cảm mạo đến đây chữa bện, bệnh tình nghiêm trọng đều chuyển về bệnh viện lớn ở thành phố.
17 Sáng dậy, nấu ăn, ra vườn tưới nước cho nhóm rau củ.
Hách Phúng đã muốn hình thành thói quen như vậy, thanh thản thoải mái, không có đô thị phồn hoa khiến người khó thở, không có người với người đề phòng lẫn nhau, trên núi không khí mát lành, quang cảnh tuyệt đẹp, lại thật an tĩnh, nếu có thể định cư ở đây cũng là một lựa chọn không tồi.
18 Mõm đá
Lúc ngươi xui xẻo, cho dù uống nước lạnh cũng sẽ đau răng.
Hách Phúng không nghĩ được rằng, môt khắc kia cậu đứng bên sườn núi nổi hứng làm thơ lại có thể một bước trượt chân rơi xuống núi.
19 “Cái gì?! Lại là tôi!”
Lâm Thâm nhìn Hách Phúng đang gào thét, ở một bên vẫn im lặng.
“Để tôi một mình đem Du Gia kia về, vậy anh làm cái gì?” Hách Phúng bất mãn nói:”Bây giờ cũng sắp hoàng hôn, không thể để mai đi sao?”
“Tôi đương nhiên có việc khác, về phần ngày mai.
20 Du Gia, Du Gia …, giới tính nam, trẻ tuổi, mất tích từ hơn mười năm trước.
Trước bàn làm việc, tiểu cảnh sát mặc cảnh phục vừa lẩm bầm vừa tìm kiếm.