Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Có Giỏi Thì Đừng Chết

Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 77
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Thể loại: Hiện đại, hư cấu, kinh tủng huyền nghi, hoan hỉ oan gia, Phúc hắc lạnh lùng quái gở công X Ôn thiện tạc mao lãnh đạm thụ, 1×1, HEEdit: Hàn Dạ Tuyết, Tiểu Tịch TịchBeta: Linh Viên, Min, Tiêu tỷMột ngày kia, khi người giữ rừng cố gắng khuyên nhủ một tên đang cố gắng tự sát.

Danh sách chương Có Giỏi Thì Đừng Chết


Chương 21: Thập Niên Đẳng Trường Sinh – Ngũ

21 Có đôi khi thời gian mang đi không chỉ có năm tháng, còn có rất nhiều thứ ta đánh mất trong lúc vô tình.

“Sớm biết vậy đêm qua ăn hết cơm rồi. ”

Hách Phúng nhìn bé sâu đang bò qua bò lại trong nồi, thở dài:”Nếu ông trời nguyện ý cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định không để nồi cơm mình nấu uổng phí bay đi! Đáng tiếc, thời gian không thể quay ngược lại, thời gian qua thật nhanh, trong nháy mắt đã…”

“Đi mau.


Loading...

Chương 22: Thập Niên Đẳng Trường Sinh – Lục

22 Ở trước cửa nhà Mẫn Mẫn đi một vòng, Hách Phúng cùng Lâm Thâm tạm thời không có việc gì để làm.

Ban đầu Hách Phúng định đến mỏ than đá ngoài trấn trực tiếp tìm Mẫn Mẫn nhưng lại bị Lâm Thâm kéo lại.


Chương 23: Thập Niên Đẳng Trường Sinh – Thất

23 Loảng xoảng loảng xoảng.

Dây xích đập vào trên cửa, mang theo thanh âm lạnh lẽo sắc bén của kim loại.

Lý Vy Trà mở ra cửa sắt, đôi tay dính vệt rỉ sắt run lên, đối với hai người phía sau nói:

“Vào đi.


Chương 24: Thập Niên Đẳng Trường Sinh – Bát

24 Tháng năm trên núi, cỏ dại dường như phủ khắp nơi.

Không ít người đi trên đường nhỏ đều bị màu lục sắc hoàn toàn bao trùm, không cẩn thận sẽ gặp người từ sơn đạo (đường núi) đi lạc đến địa phương khác.


Chương 25: Người Vô Ảnh – Nhất

25 “Gạo mười cân, bột mì hai mươi cân, dầu ăn hai thùng, còn có một ít…”

Hách Phúng tính toán đồ vật trong tay, một lát sau từ trong túi áo lấy ra hồng phiếu đưa cho người đối diện.


Chương 26: Người Vô Ảnh – Nhị

26 Việc điều tra tin tức vào tay Hách Phúng là việc giải quyết trong chớp mắt. Nhưng mà bởi vì Lâm Thâm thần tình rất long trọng, xế chiều hôm đó, cậu đặc biệt thu dọn sạch sẽ cái bàn, đem điện thoại di động của mình đặt lên.


Chương 27: Người Vô Ảnh – Tam

27 Mưa to đột nhiên tạnh, giúp hai người tìm kiếm giảm bớt nhiều phiền toái.

Khi bọn họ đi vòng qua trượt xuống đống đất đá, đi đến chỗ Hách Phúng lần cuối cùng nhìn thấy bóng đen, lại chỉ nhìn thấy một bãi vết máu trên mặt đất, ngoài ra không còn gì khác.


Chương 28: Người Vô Ảnh – Tứ

28 Hình ảnh mang tính chất minh họa

Hách Phúng từ bên trong cái hố cạn do dấu chân tạo ra bắt ra một con giun, nhìn nó trong tay mình vặn vẹo giãy dụa.


Chương 29: Người Vô Ảnh – Ngũ

29 Hách Phúng dựa theo địa chỉ Lâm Thâm đưa, bên ngoài trấn ở một nơi tương đối hẻo lánh tìm được Vương bá.

Trước mắt là một gian nhà trệt không thu hút, không cao mấy, lấy chiều cao của Hách Phúng đi vào phòng còn phải hạ thấp người.


Chương 30: Người Vô Ảnh – Lục

30 Thời gian Lâm Thâm trở về thậm chí so với Hách Phúng còn muốn trễ hơn.

Thời điểm anh trở về, Hách Phúng đã muốn làm tốt cơm tối mang lên bàn, cho nên anh một chút cũng không nhận thấy được cơm tối hôm nay có gì không đúng.


Chương 31: Người Vô Ảnh – Thất

31 Giống như thiên đem ánh sáng bao lấy, thời điểm hắc ám tối tăm nhất của ngày——– trước tờ mờ sáng, một khắc kia, bóng tối phá lộ nồng đậm.

Mà Vương Quốc liên tục ba mươi năm đều ở thời gian này rời giường, sau đó bắt đầu một ngày làm việc.


Chương 32: Người Vô Ảnh – Bát

32 A Tế, A Tế, Tiểu Tế Tử a.

Tiểu Tế Tử vô dụng, Tiểu Tế Tử nghèo hèn!

Ha Ha, ba ba bán khoai lang của mày đâu? Mụ mụ bón phân của mày đâu?Tiểu Tế Tử.


Chương 33: Người Vô Ảnh – Cửu

33 Con không chê mẹ xấu, cẩu không chê nhà nghèo.

Nhưng mà câu này áp dụng vào trước mặt Hách Phúng thì thay đổi rồi.

Một câu của Lâm Thâm khiến cậu cùng Vương Hi ngây cả người, lúc sau cậu mới biết được cái tên ngu xuẩn muốn tự sát để trốn tránh trách nhiệm này trong đầu có những ý nghĩ gì!

“Rõ ràng đã nhắc nhở Vương bá không nên lên núi, nhưng vì sao ông ấy lại xuất hiện trên núi, lại còn ở ngôi nhà gỗ gần đó.


Chương 34: Người Vô Ảnh – Thập

34 Hiện tại Hách Phúng đã rất ít tức giận hơn so với lúc ban đầu.

Dùng theo cách nói của cậu thì tức giận chính là đặc quyền của người trẻ tuổi, nhưng cậu đã qua thời kì khí thịnh của tuổi trẻ rồi.


Chương 35: Ngón Tay Thứ Sáu-nhất

35 Trấn nhỏ ít khi được náo nhiệt như vậy, chỉ mới sáng sớm, một đám thanh niên tụ tập trước con đường lên núi, hi hi ha ha chuẩn bị gì đó.

Một người đằng trước lần lượt đếm nhân số.


Chương 36: Ngón Tay Thứ Sáu-nhị

36 Nghe Lâm Thâm nói một câu này, so với Hách Phúng, mấy nữ sinh giữa nhóm sinh viên lạc đường phản ứng còn dữ dội hơn.

Sau khi Lâm Thâm nói xong, tập thể các cô như uống phải thuốc kích thích, nguyên bản đối với khốn cảnh cảm thấy sợ hãi và bất an, đã bị sự tò mò khi phát hiện sự vật mới mẻ cùng hưng phấn thay thế.


Chương 37: Ngón Tay Thứ Sáu-tam

37 Đối với nhóm sinh viên đại học mà nói, được trải nghiệm một đêm tại nơi thâm sơn cùng cốc này chính là cơ hội khó có được, mà đối với ngôi nhà gỗ lâu năm này thì đây là lần đầu tiên nó nghênh đón nhiều khách nhân như vậy.


Chương 38: Ngón Tay Thứ Sáu-tứ

38 Một tiếng gào thét, giống như sấm chớp chợt vang, vô luận là người đang ngủ hay không ngủ đều bị âm thanh này đánh thức.

Phản ứng đầu tiên của Hách Phúng và Lâm Thâm là chạy vào trong mưa, hướng tới địa phương phát ra âm thanh mà tìm kiếm.


Chương 39: Ngón Tay Thứ Sáu-ngũ

39 Liễu Vận Vận hôn mê bất tỉnh, thương thế không rõ.

Người bên cạnh xảy ra chuyện như vậy, các sinh viên đều có chút hoảng loạn, việc ngoài ý muốn liên tục kéo đến đã vượt qua sức chịu đựng của bọn họ.


Chương 40: Ngón Tay Thứ Sáu-lục

40 Một, hai, ba, bốn, năm.

Đếm một chút, tay trái tay phải, đều chỉ có năm ngón tay, chân trái chân phải, cũng chỉ có năm ngón chân.

Ngươi có từng nghĩ qua vấn đề này, vì sao nhân loại vừa vặn một bàn tay chỉ có năm ngón? Vì sao không phải nhiều hơn hoặc ít hơn?

Không, có lẽ là không có, trên đời này biết đâu đã từng tồn tại nhân loại không có cùng số ngón tay, nhưng cuối cùng lại chỉ có người có năm ngón tay vẫn luôn kéo dài đến đời sau, mà những người không có cùng số ngón tay đó cuối cùng đều bị đào thải, vật cạnh thiên trạch.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Phu Bằng Thê Hữu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 30


Bại Gia Cũng Khó

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 46


Mi Đại Như Viễn Sơn

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 17




Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 40


Thương Hành Thiên Hạ

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 96


Hà Tất

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 53