61 “Lễ vật?”
Thanh âm Hách Phúng đề cao lên quãng tám, cậu không quay đầu nhìn Lâm Thâm bên cạnh mà tiếp tục cầm điện thoại, dùng vẻ mặt không có việc gì nghe điện thoại.
62 Cuộc điện thoại của Hách Dã ngoại trừ giống thần côn lừa gạt Hách Phúng một phen ra thì các tin tức còn lại đều không để lộ.
Tỷ như hắn vì sao phải diệt trừ Vương Hi, tại sao lại chấp nhất với Lâm nghiệp Lục hồ như vậy, mục đích của hắn là gì? Trong quá trình nói chuyện, bất luận Hách Phúng đổi phương thức hay là khách sáo như thế nào cũng đều phí công vô ích.
63 “Cho nên việc chính là như vậy, sau khi tôi tỉnh lại, cô ấy đã chết. ”
Trong một phòng trọ không tính là lớn, Hách Phúng, Lâm Thâm, Vu Việt ba người tự tìm chỗ ngồi, không đến một phút trước, Hách Phúng đã trình bày xong ngày đó mình trải qua những gì.
64 Trên đường tan học, người đi hai bên đường, nhóm học sinh kết bạn đi với nhau, cảnh tượng người đi đường vội vã.
Nhàm chán nói chuyện với nhau, tiếng cười trống rỗng, một ngày không ý nghĩa.
65 “Quang lang — —”
Âm thanh kim loại gõ lên cửa, khiến người ta mãnh liệt bừng tỉnh.
Hách Phúng đột nhiên mở mắt ra, ngốc lăng nhìn ngoài cửa, nhưng cậu chỉ thấy được một mảnh tối đen, còn có thân ảnh trông coi mơ hồ không rõ.
66 ” Sao cậu không tự ném mình luôn đi hả!!”
Không ngoài dự liệu của Vu Việt, hắn vừa vào cửa liền bị Hách Phúng mắng té tát.
Hách Phúng vừa mới từ trại giam ra dinh dưỡng rõ ràng không đủ, lúc này mềm nhũn nằm phơi bụng trên giường, mở máy lạnh hai mươi độ, hữu khí vô lực mắng.
67 Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nó gần như trong suốt.
Có thể thấy được bên trong viên đá lộ ra một ít đường vân tinh tế, những đường vân màu đỏ đó mỗi một đường đều có lộ tuyến khác nhau, tất cả đều tinh xảo hiện ra trước mắt, giống như một tấm lưới giăng khắp nơi.
68 “Ăn, ăn…Ăn…. ”
Hách Phúng đùng một tiếng đứng dậy, ngón tay run rẩy chỉ Lâm Thâm.
“Anh…. ”
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa đúng lúc này vang lên, bên ngoài cửa chưa đóng kín truyền đến thanh âm của người phục vụ.
69 Đồ Cao Cao là một cô gái kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.
Có người nói cô quái gở, có người nói cô quá mức tự cho là đúng, có người nói cô là một đứa trẻ không có tình yêu, đơn giản đem tình yêu ném đi, thế nhưng điểm chung trong mắt mọi người, bọn họ đều cho rằng cô ngu ngốc.
70 “Có việc?”
Hắn đứng ở cửa ban công, nhìn cô gái trẻ kia.
Cô đứng sát vách tường, đem sức nặng toàn bộ cơ thể dựa lên tường, nghe thấy câu hỏi của cậu cũng không có phản ứng gì, ánh mắt lăng lăng nhìn không trung, giống như đang tự hỏi gì đó.
71 “Cậu là kẻ nhát gan. ”
“Chưa bao giờ hiểu được cách biểu đạt từ chân tâm, chưa bao giờ dám thể hiện tình cảm của mình, cậu rốt cục đang sợ hãi cái gì?”
Cô gái trẻ ngồi trên ban công từ trên cao nhìn xuống cậu, trong mắt hiện lên ý cười khinh thường.
72 Lá cây xoay một vòng, từ trên cao bay xuống, rơi trên mặt đất mặc cho người dẫm đạp, hoàn toàn không còn phong thái cao cao tại thượng ban đầu.
Như cảnh trên trời và dưới đất, không có chỗ nào giống như đã từng quen biết.
73 “Chết tiệt! Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Một đám ngu ngốc!”
Hách Phúng một bên chạy như điên, một bên trong lòng không ngừng mắng.
Vu Việt cố ý gạt cậu cũng tốt, Lâm Thâm xúi giục Vu Việt gạt cậu cũng tốt, một tên hai tên não bị rút hết sao? Vậy mà lại đi tìm Hách Dã đàm phán! Hách Dã là ai? Chính là anh trai của cậu, kế thừa gien giống cậu, còn có chỉ số thông minh vượt qua người bình thường, mưu mô vượt trên cả thương nhân, một phần tử cực kì ưu tú!
Nhân vật như vậy, bọn họ có thể ứng phó sao? Đàm phán cái gì, không bị Hách Dã một ngụm nuốt sạch là tốt rồi! Nhất là Lâm Thâm, mấy năm trước bị Hách Dã khiến cho thảm còn chưa đủ sao, bây giờ lại dâng đến cửa, làm gì, dư tình chưa xong?
Hách Phúng càng nghĩ càng không chịu được, sau khi ở chỗ kia tra hỏi Vu Việt mọi chuyện, một giây cũng không ngồi yên, bật người hướng đến địa điểm hai người kia gặp nhau.
74 Trong phòng yên tĩnh đến dọa người, ngoại trừ âm thanh hô hấp của bản thân thì cái gì cũng không nghe được. Tại cực hạn của yên tĩnh, thậm chí ngay cả âm thanh máu lưu động cũng có thể nghe thấy, cùng với trái tim nhảy lên, một chút lại một chút mà duy trì liên tục.
75 Sau một hồi cùng trải qua sự kiện ở ngoài trấn lần trước trở về, tựa hồ làm cho Lâm Thâm có chút thay đổi.
Anh không còn tách biệt với thế giới bên ngoài, cũng không bài xích khi xuống núi nữa, cũng chính vì vậy số lần Lâm Thâm xuống núi ngày càng nhiều, thời gian ở dưới chân núi cũng càng ngày càng dài, lúc mới đầu Hách Phúng còn thích thú quan sát, nhưng qua một thời gian Hách Phúng bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
76 ——————————— Tiếp theo phiên ngoại 1. 1, phía sau sự kiện áo ngủ.
***
Hách Phúng xoay người trở về phòng, còn chưa mở cửa ra, Lâm Thâm đã đi đến sau lưng cậu, nhanh đến nỗi cậu chưa kịp chạy đã bị Lâm Thâm bắt lại.
77 Lông xù, lốm đốm màu đen, lông tơ ngắn mềm mại.
Một cọng cỏ vĩ ba thảo bị cậu chộp vào trong tay, lắc qua trái, lắc qua phải, đùa với mèo con trước mặt.