1 Cuối tháng sáu, Lâm Tiểu Khởi mang theo con trai Bồng Hao trở lại thành phố Hải Lam sau năm năm rời đi, so với 5 năm trước rời đi, thành phố Hải Lam sớm đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngay cả kiến trúc xung quanh sân bay cũng không biết tân trang bao nhiêu lần, Tiểu Bồng Hao trừng đôi mắt to nhìn tới nhìn lui, tựa hồ tò mò đối về địa phương đối với bé mà nói là hoàn toàn xa lạ.
2 Lâm Tiểu Khởi nằm ở trên giường, nhắm mắt lại đủ loại tình cảnh năm năm trước lũ lượt kéo tới.
"Bác sĩ Giang, nhanh lên một chút bắt đầu đi, ta thừa dịp cậu ta chưa chuẩn bị tiêm thuốc tê cho cậu ta, thời gian 3 tiếng đủ cho chúng ta cải tạo thân thể cậu ta rồi.
3 Lâm Tiểu Khởi ở chỗ gần đại học, sau khi xuống lầu cách đó không xa chính là phố mỹ thực, cái này thật sự thuận tiện cho cái bụng đói của cậu Bồng Hao.
4 Xét thấy Chu Chu mặt dày không đạt được mục đích thề không bỏ qua, Lâm Tiểu Khởi ngay từ trước lúc trở về nước đã nghĩ kỹ lời giải thích. Về thân thế của Bồng Hao cậu có thể thêu dệt ra hàng vạn loại lời nói dối để lừa gạt người khác, nhưng cậu không nguyện ý nhìn thấy nhất chính là người khác đồng cảm hoặc xem thường đối với Bồng Hao, huống chi Chu Chu là bạn tốt của cậu, cậu cũng không muốn lừa gạt y.
5 Tụ hội ngày đó, Chu Chu đổi một chiếc xe phong cách, mang theo Lâm Tiểu Khởi cùng Bồng Hao tới quán rượu tham gia tụ hội.
Xuống xe, Lâm Tiểu Khởi có chút hoảng hốt nói: "Tại sao là chỗ này?"
"Nha, tên Mã Tín Viễn kia không biết trúng gió gì, vừa nghe thấy bạn học cả lớp cơ hồ đều muốn tới liền đổi chỗ, Đỉnh Duyệt là quán rượu tốt nhất của thành phố Hải Lam chúng ta, có khi tên này thừa dịp nhiều người lại mượn cơ hội khoe khoang đây.
6 Mã Tín Viễn phát giác mình dưới không lựa lời nói gây đại họa, chờ hắn tỉnh táo lại suy nghĩ một chút lời mình đã nói, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, hắn đắc tội với Chu Chu
"Chu.
7 Vừa thấy Nguyên Uyên rời đi, Chu Chu liền kiềm nén không được lòng hiếu kỳ của mình, hóng hớt hỏi Lâm Tiểu Khởi: "Nói mau, cậu và người của đương gia Nguyên gia sao quen biết? Đừng phủ nhận, cũng đừng nói sang chuyện khác, tớ đều thấy anh ta với cậu nói rất lâu.
8 Xét thấy hảo cảm không giải thích được của Bồng Hao đối với Nguyên Uyên, Lâm Tiểu Khởi càng thêm không yên lòng. Đối với có nên nói sự thật cho Bồng Hao biết ông chú mà bé thích kia chính là cha ruột của bé hay không, Lâm Tiểu Khởi suy nghĩ suốt 2 ngày, ra kết luận cuối cùng — không cần.
9 Nguyên Uyên ôm Lâm Tiểu Khởi đặt bé trên giường, Lâm Tiểu Khởi ngủ tới vù vù còn không quên nắm thật chặt áo sơ mi Nguyên Uyên, không có cách nào, Lâm Tiểu Khởi không thể làm gì khác hơn là cố gắng kéo một góc áo sơ mi từ trong tay nhỏ mập của Bồng Hao ra, ai ngờ cậu vừa mới hành động Bồng Hao trong giấc mộng liền bẹp miệng bộ dạng giống như là muốn khóc, Lâm Tiểu Khởi ngượng ngùng cười cười với Nguyên Uyên, sau đó mạnh mẽ bất chấp dùng sức kéo áo sơ mi từ trong tay Bồng Hao ra.
10 Rất nhanh, Lâm Tiểu Khởi trở về nước cũng đã nửa tháng rồi, trong lúc đó ngoại trừ gặp bạn học gặp Nguyên Uyên ở ngoài cậu chỉ lo mang theo Bồng Hao đi ra ngoài chơi đùa các thứ.
11 Đi tới hoa viên, Chu Chu đặt Bồng Hao trên ghế đu, vừa đẩy vừa nói với Lâm Tiểu Khởi: "Xin lỗi, khó khăn lắm mới lừa được cậu tới nhà tớ, lại xảy ra chuyện như vậy.
12 Bởi vì chuyện lần trước gặp phải Lâm Mộ Du và Lâm Tiểu Vi, tâm tình Lâm Tiểu Khởi có chút hỏng bét, đối với Lâm gia cậu không có nửa phần hảo cảm, chỉ trừ bác cả Lâm Mộ Tùng của cậu.
13 25 phút sau lúc Nguyên Uyên chạy tới mộ viên, nhìn thấy chính là một lớn một nhỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất bộ dáng nghiêm túc nhổ cỏ, anh kéo kéo khóe miệng có chút buồn cười, nhưng trong lòng theo đó tới lại là ngũ vị tạp trần, may là lần này Tiểu Khởi không có âm thầm rời đi, may là anh còn có thể tìm được bọn họ.
14 Lâm Tiểu Vi tự cho là ở trước mặt Nguyên Uyên nói chuyện cho Lâm Tiểu Khởi mặt mũi, cô ta đã thiết lập xong phạm vi nói chuyện của Lâm gia cực kỳ bận rộn, kế tiếp chỉ cần Lâm Tiểu Khởi trả lời một câu kiểu "Tôi cũng là một phần tử của Lâm gia, trở lại Lâm gia hỗ trợ cũng là nên", nhiệm vụ của Lâm Tiểu Vi có thể đại công cáo thành, viên mãn lui thân.
15 Kể từ sau khi Bồng Hao gọi "ba ba Viên Viên", Nguyên Uyên cơ hồ cách một ngày liền muốn mượn danh "Thăm con" tới nhà Lâm Tiểu Khởi, ban đầu Lâm Tiểu Khởi còn có chút không có ý kiến, cho rằng cũng là nguyên nhân Bồng Hao nhà mình thuận miệng kêu một tiếng ba ba, Nguyên Uyên tất nhiên mất mặt mũi thể diện mới tới, mỗi lần đều muốn mang theo đồ chơi và mĩ thực khiến Bồng Hao chảy nước miếng.
16 Bởi vì chuyện lần trước, Nguyên Uyên liền vài này không đi tới nhà Lâm Tiểu Khởi, chẳng những Lâm Tiểu Khởi có chút không quá quen, ngay cả Bồng Hao cũng dẩu miệng nhỏ rất không hài lòng.
17 Lực hành động của Nguyên Uyên đương nhiên là hạng nhất, cách một ngày anh liền chuẩn bị tốt hết thảy mang theo Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao đi nghỉ ở sơn trang.
18 Ba người nhe răng cười một tiếng với Lâm Tiểu Khởi: "Chúng tôi tìm cậu ấy có chút chuyện. " Sau đó túm lấy Nguyên Uyên kéo anh đi.
Lâm Tiểu Khởi mạc danh kì diệu nhìn bọn họ một cái, luôn cảm thấy mấy người này đều quá không bình thường.
19 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xét thấy mình trước mắt không thích hợp cùng Nguyên Uyên tiếp tục ngốc chung một chỗ, Lâm Tiểu Khởi tìm lý do trở về phòng, sau khi trở về cậu mới nhớ mình vừa nãy đi ra ngoài là muốn làm cái gì?
Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, trước hết ngủ một giấc cái đã, lần này Lâm Tiểu Khởi rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trải qua tính toán một phen, Lâm Tiểu Khởi rốt cục thuyết phục Bồng Hao để vẹt lại ở sơn trang, sau này bọn họ lúc có thời gian có thể tới thăm vẹt, lúc ra quyết định này bọn họ đã ăn xong điểm tâm, Bồng Hao ôm vẹt rầu rĩ không vui.