1 Giang sơn dễ đổi, hoàng đế cũng vậy.
Bảy ngày sau khi tiên hoàng băng hà, tân hoàng – huynh trưởng của tiên hoàng là thái tử Triệu Trinh lên ngôi. Dưới sự phò tá của tứ vương gia, cuối cùng, thái tử Triệu Trinh đã ngồi lên vị trí vốn là của mình, trở thành chân mệnh thiên tử, được người người chúc mừng.
2 Mây mù lượn lờ trên sườn núi, hoa thơm cỏ lạ nở thơm ngát cả vùng, một màu xanh đầy sức sống bao trùm khắp nơi.
Khe suối nhỏ róc rách tinh nghịch chảy qua da thịt, mang theo những đóa hoa xinh đẹp, dòng nước mát lạnh khiến người nằm trên cỏ tỉnh lại, mở mắt ra, hắn nhìn thấy vách núi sừng sững, phiêu lãng giữa làn sương khói mờ ảo.
3 Tiếng thác nước ầm ầm bao phủ toàn bộ tiếng cười nói, chỉ có ở trong động mới có thể nghe thấy được.
Y đang nghiêm túc bày tỏ tình cảm, thế mà Triệu Tĩnh lại tưởng đầu óc y có vấn đề?
Sắc mặt Triệu Hồng Lân trầm xuống, nhìn hắn vẫn đang cười, đột nhiên y hôn nhẹ lên môi hắn một cái.
4 Cứ nghĩ đến cảnh mình bị quan phủ bắt nhốt vào trong lao, Triệu Tĩnh đã cau mày nhíu mày. Bọn họ, một người là tiền hoàng đế, một người là cửu vương gia, vốn đã bại hoại danh dự của hoàng tộc lắm rồi, nếu lại bị bắt nhốt vào lao, chẳng phải là như tuyết thượng gia sương sao?
*Tuyết thượng gia sương: đã rét vì tuyết lại giá vì sương, đồng nghĩa với câu họa vô đơn chí, liên tiếp gặp tai nạn*
“Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu!” Không ít võ lâm đồng đạo vỗ bàn đứng lên, mắt thấy năm người kia, bốn chết một bị thương, không khỏi lòng đầy căm phẫn, trừng mắt nhìn Triệu Hồng Lân, tức giận nói: “Nếu không nói rõ lý do giết người, hôm nay các ngươi đừng mơ ra khỏi nơi này!”
Tục ngữ nói: “Người giang hồ quản chuyện giang hồ, y vô lý giết chết bốn người, hễ là người học võ, làm sao có thể ngồi yên không quan tâm đến?
Triệu Hồng Lân lạnh lùng liếc bọn họ một cái, con ngươi như băng sương, khinh thường nói: “Ta thích thế đấy, các ngươi làm gì được ta?” Mấy tên ranh con chưa biết việc đời muốn làm khó y? Quả thực như nằm mơ giữa ban ngày.
5 Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời gay gắt như lửa, mặt đất dưới ánh nắng chói chang như đang bốc khói, tỏa nhiệt nóng kinh người.
Hai bên là đồng ruộng vàng óng, những bông lúa dưới thời tiết oi bức dường như cũng phờ phạc ỉu xìu.
6 Hạ gia vốn là một đại phú hộ, vô cùng giàu có, nhưng lai lịch lại không ai biết, chỉ biết chín năm trước, Hạ phủ đã xuất hiện ở đây. Người trong phủ trừ ra chủ nhân một nhà bốn khẩu ra, thì chỉ có mỗi quản gia, còn lại là sau khi đến trấn mới tuyển thêm, bởi vậy, Hạ phủ vừa có tiền, lại vừa thần bí.
7 Lại nói về Ngọc Như Hồng và Giới Viện, do bôn ba cả ngày chạy về vương phủ, nên đã đi nghỉ sớm.
Còn phụ thân của tứ đại công tử đều là đại thần trong triều, chính vì vậy ở kinh thành cũng có nhà riêng.
8 “Đao Kiếm Minh” vốn là thế lực mới trong chốn giang hồ, cũng không phải tự dưng xuất hiện, mà đó là do các bang phái trong chốn võ lâm tạo thành. Không những thế, hơn phân nửa còn là các đại môn phái lớn nhất võ lâm.
9 Sau khi vào thành, bảy người đi về phía Thất Cẩm phường.
Trên đường, Triệu Trường Khánh hình như nghĩ ra gì đó, đột nhiên hỏi Giới Viện: “Giới Viện đại sư, đại sư cùng Ngọc minh chủ dưỡng thương ở Cửu Hoa sơn, sao hôm nay lại không thấy Ngọc minh chủ đi cùng?”
Câu hỏi này làm Giới Viện không biết nên trả lời thế nào, người xuất gia không được nói dối, nhưng tình huống bây giờ làm hắn không thể nói thật được.
10 Y, Ngọc Như Hồng, võ lâm minh chủ, lại là một tiểu vương gia, còn là nhi tử của Cần vương Triệu Hồng Lân!
Ha ha, thật là mỉa mai! Ta quá bội phục hai phụ tử bọn hắn có tài diễn kịch trời cho, dĩ nhiên lại có thể lừa được cả võ lâm!
Giới Viện không dám tin mà mở to mắt nhìn y, chốc lát sau lại như sáng tỏ, y có dũng khí dám làm, thì đương nhiên dám thừa nhận thân phận của mình rồi.
11 Thân ảnh màu trắng chạy xung quanh mọi người, tựa một con rồng linh hoạt, thanh kiếm trong tay như tia sét giữa bầu trời đêm phát ra quang mang lạnh lẽo chói mắt, một kiếm tung ra, hóa thành quang ảnh tầng tầng lớp lớp, như sóng dữ mãnh liệt tập kích bốn phía.
12 Trên lưng đau đớn cùng mùi dược dày dặc cộng thêm tiếng heo kêu éc éc làm một người đang mê man tỉnh lại.
Nhìn vài ngọn cỏ trên nóc nhà rì rào trong gió, Ngọc Như Hồng nhăn mi, đây là nơi nào? Sao y lại nghe thấy có tiếng heo kêu?
Giật mình, nhưng lại động đến vết thương trên lưng, Ngọc Như Hồng không khỏi cắn răng, lúc này y mới phát hiện mình đang nằm ghé vào giường.
13 Lúc Giới Viện ra tay cứu giúp, Ngọc Như Hồng đã biết, hắn đối với y không phải không có cảm tình, chỉ là hắn không chịu thừa nhận mà thôi, không, có lẽ hắn cũng không hiểu rõ tình cảm của hắn dành cho Ngọc Như Hồng.
14 Một ngày trên trời, bằng trăm năm nhân gian, không biết có thật không nhỉ?
Nhưng bọn chúng chỉ là đám người giang hồ, còn bọn họ thì chỉ ở trên núi tĩnh dưỡng ba ngày thôi, vậy mà khi xuống núi, võ lâm đã có dị biến.
15 Trời đang mưa to gió lớn, nhưng trước cửa Hạ phủ lại có một hàng người hầu đứng đó, nhìn lại cẩn thận, ôi thật bất ngờ, vì Hạ lão gia cũng ở trong đám người.
16 Trong cơn mưa hiu quạnh, trên đường không có một bóng người, cả trấn nhỏ đầy vẻ lạnh lẽo đìu hiu.
Triệu Hồng Lân khiêng Triệu Tĩnh ra khỏi Hạ phủ, sau đó lập tức chuyển thành ôm vào lòng, dùng sức mà ôm thật chặt, giống như đang xác nhận sự tồn tại của hắn.
17 Đang lúc Giới Viện cảm thấy rùng mình, thì dưới đài mọi người tranh cãi ỏm tỏi.
Có người nói ngôi vị minh chủ võ lâm nên do chưởng môn Thiếu Lâm Tự – Giới Không phương trượng đảm nhiệm.
18 Đừng nói là trước mặt người trong thiên hạ, mà dù là trước mặt thân hữu, hành động của Ngọc Như Hồng cũng đủ khiến kẻ khác phải trợn mắt, há mồm.
Y dám ở trước mặt bao người cùng Giới Viện làm ra cử chỉ thân mật như thế, càng làm lời đồn đại thêm chứng thực.
19 Đối mặt với cừu nhân giết cả nhà mình, Tề Thiên lại do dự không quyết, chẳng lẽ chỉ vì ba tháng đó thôi sao?
Thái độ khác thường của Tề Thiên đã bị Bạch Vân đạo trưởng phát hiện, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tề Thiên nhìn, nhưng cả một đám người dày đặc xa lạ, cho nên cũng không để trong lòng.
20 Trong cơn mưa phùn lất phất, làn gió lạnh lùng thổi trên mặt đất ẩm ướt.
Mọi người vẫn đứng yên chỗ cũ, giống như chưa từng phát hiện trên áo đã thấm mưa, ánh mắt một khắc vẫn không rời lôi đài.