1 Nội dung chủ yếu:
"Diễm Thế Phiên" là truyện tranh do tác giả Hàn Lộ sáng tác, phần tiếp của "Mạn Hữu".
Tác phẩm chủ yếu nói về Vương triều Mãn Thanh, Bắc Dương Phủ, thế lực Nam Kinh ngươi xướng ta đình lên đài, thời đại rung chuyển, xã hội biến đổi, lưu manh, thổ phỉ, quân phiệt, xã hội đen, thương nhân, du kích, theo đuổi mối tình đầu chạy trốn thế giới toàn súng ống đạn dược buôn lậu chém chém giết giết, chuyện xưa thời dân quốc.
2 ĐA LA TRIẾT MẪN BỐI LẶC - NGẠCH NHĨ CÁT - SÙNG LỢI MINH
Sùng Lợi Minh 23 tuổi, là Quân Vương hàm Bối Lặc, nắm giữ Chính Bạch Kỳ (một trong Bát Kỳ), bị Khả Nhan Tân trêu là thanh niên quý tộc Mãn Châu "trong vạn đóa hoa, có thể hái tám ngàn đóa".
3 HOA CỬU KHANH - HOA HỒ LY
Con nuôi của lão đại Thiên Tân Vệ Thanh Bang - Kim tiên sinh, Thái tử nhà Thanh Bang, rất được Kim Tiên Sinh coi trọng.
Năm ấy, mười sáu tuổi bước lên tứ đại công tử Thanh Bang
Dung mạo đoan chính, thanh nhã, có chút lãnh diễm, tính tình bí hiểm không rõ, từng được phụ thân đánh giá "Trong lòng khác ngoài mặt, đa nghi, tùy cơ ứng biến.
4 TẾ LANTế Lan là nghệ kĩ ở ngõ nhỏ Bát Đại, một hồng bài nổi danh, được Sùng Lợi Minh tán thưởng.
Nàng là một nữ tử dịu dàng, không màng danh lợi, một tay tì bà có tiếng.
5 Editor: Thiên Dương Blog & MC
Chương 1:
"Quận Vương Mãn Châu Chính Bạch Kì hàm Đa La Triết Mẫn Bối Lặc, Ngạch Nhĩ Cát. Sùng Lợi Minh, nhận mật chiếu của Long Dụ Thái Hậu "phàm là kẻ hiềm nghi là người của cách mạng đảng, đều có quyền tiên trảm hậu tấu.
6 Lần trước bị tên hoàng môn trong cung theo dõi, chuyện hắn đi dạo phố hoa rơi vào tai thái hậu, bị thái hậu nhiều lần triệu kiến, tâm tình cực kỳ buồn bực.
7 Ban đêm, mây đen che phủ mặt trăng. Bởi vì ban ngày xảy ra chuyện Tế Lan nuốt nha phiến tự sát trên đường cho nên sau khi đêm đến, trên đường không náo nhiệt như trước đây, cũng chỉ có vài tiểu quán bán hàng rong, bán đồ ăn khuya mở, vắng vẻ vô cùng.
8 Chương 4:
"Chết tiệt. "
Bên ngoài đình nghỉ chân, hương cỏ xanh tỏa ngát khắp trời.
Rõ ràng là khí trời trong lành, ánh nắng tươi sáng vậy mà luôn có mấy con rệp đi quấy rối người khác.
9 A Dịch lần đầu tiên xuất hiện.
____________________________
Hồi 2: Sơn Trung Tiêu (2)
Chương 5:
"Tránh ra! Đồ câm. "
"Không cần phải ngày nào cũng chiếm lấy chỗ đá cầu của bọn tao!"
"Vẫn không nhúc nhích, ngươi bị đần độn sao?"
"Ngu ngốc!"
Một tảng đá văng đến bên cạnh thiếu niên ngồi trên bãi đá kia.
10 Chương 6:
"Đang —— đang —— đang —— "
Tiếng chuông trong giáo đường của người nước ngoài ở gần đó hạ mười sau tiếng.
Toàn bộ kinh đô giới nghiêm ban đêm, ngoại trừ quan binh tuần tra ban đêm, trên đường không có dân chúng đi lại.
11 Chương 7
Mùa đông giá rét, gió tuyết bay tán loạn. Năm nay là một năm lạnh nhất từ trước tới giờ của Bắc Kinh, tuyết lớn rơi không ngừng nghỉ liên tục suốt hai tháng, toàn bộ kinh đô tràn ngập trong tuyết trắng.
12 Phái lập hiến.
Phái lập hiến tức chỉ những kẻ phản vương triều nhà Thanh, yêu cầu cải cách, đồng thời cũng phản đối cách mạng, chủ trương thực hiện chế độ "quân chủ lập hiến" —— Tức tiếp tục duy trì việc lấy hoàn đế Ái Tân Giác La Thanh Triều làm đại diện cho giai cấp địa chủ thống trị.
13 Mùa đông năm nay cực kỳ rất lạnh, tuyết cũng rơi rất nhiều, tuyết đọng phủ kín núi, bệnh thương hàn ở khắp nơi. Ta vô lực nằm bên trong tuyết, thân thể đau đớn giống như lửa đốt, bất lực, mệt mỏi, không thể thở nổi.
14 Mùa đông năm nay cực kỳ rất lạnh, tuyết cũng rơi rất nhiều, tuyết đọng phủ kín núi, bệnh thương hàn ở khắp nơi. Ta vô lực nằm bên trong tuyết, thân thể đau đớn giống như lửa đốt, bất lực, mệt mỏi, không thể thở nổi.
15 Hồi 5: A Dịch
Chương 10:
"Ta sống nơi núi rừng, quanh năm lấm bùn đất, sống tạm trên thế gian này giống như sài cẩu, cũng có huynh đệ vào sinh ra tử.
16 Hồi 5: A Dịch
Chương 10:
"Ta sống nơi núi rừng, quanh năm lấm bùn đất, sống tạm trên thế gian này giống như sài cẩu, cũng có huynh đệ vào sinh ra tử.
17 Trắng lên giữa trời, tiếng quạ kêu lạnh lẽo, không biết cành mai hồng nhà ai lộ ra đầu tường. Đông đến trăm hoa rụng tàn, duy chỉ có hoa mai vẫn một mình nở rộ.
18 Cuối xuân, phong cảnh kiểu diễm, hoàng thành tơ liễu tung bay, tựa như một tấm tuyết nhung phấp phới không ngừng nghỉ. Thấy trong núi nhiều diễm quỷ, chẳng biết quân ra sao.