1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa nơi núi rừng hoang vắng Đường Linh thong dong thả chậm cước bộ, nhưng tay trái lúc này đã thủ sẵn một Hóa huyết tiêu*.
2
Đường Linh làm xong nhiệm vụ về đến khách điếm. Vừa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy trên bàn nằm bò một cục bông màu trắng không rõ là gì. Vật thể không rõ kia cảm giác được Đường Linh đến, lập tức từ trên bàn bò lên, mở ra đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn:
“Meowww ~”
Nga, nguyên lai là mèo nhỏ lúc sáng, cư nhiên vẫn như cái Âm Dương Nhãn* mà theo đuôi tới bây giờ? Đây là ăn vạ hắn?
“Lại là ngươi sao? Ta không có thời gian dưỡng ngươi.
3
Đang là giữa hè, thời tiết có chút khô nóng.
Đường Linh ở thời điểm đi vào giấc ngủ thì cảm giác giống như đang chạm vào cái gì đó lạnh băng
"Gối cuộn sao? Như thế nào sờ lên lại lạnh như vậy?" Đường Linh ôm chặt cái vật thon dài kia " um.
4 Đường Linh tránh nhanh khỏi vòng vây rồi nhìn quét qua đám hắc y nhân, phỏng chừng thực lực của bọn chúng. Sau đó âm thầm ra kết luận: “Cần phải tốc chiến tốc thắng.
5
Người chắn kiếm cùng Đường Linh ánh mắt giao nhau, y liền lộ ra một nụ cười tươi vô cùng xán lạn.
Đường Linh không quá hiểu hàm nghĩa của cái mật ngọt tươi cười này.
6
Phòng khách điếm
Đường Linh dùng nước ấm tắm rửa cho mèo nhỏ một lượt, lại lấy khăn bố lau khô thân mình cho nó. Trong suốt quá trình tắm mèo nghiêm nghiêm túc túc này con ngươi lạnh lẽo của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con mèo ngốc nghếch kia.
7
Thời điểm Đường Linh tỉnh lại, có chút mơ hồ. Vì cái gì trong lòng ngực lại đang ôm một người?
Vẫn là có mao ( tóc) màu bạch kim, thật quen mắt.
8 Ta nuôi một con mèo nhưng nó lại biến thành người thì phải làm sao bây giờ? Đường Linh không để ý tới con mèo đang ở trên mặt đất lăn lăn bán manh, bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
9
Mùa đông những bông tuyết trắng nhẹ nhàng bay múa đầy trời.
Đường phố cùng phòng ốc đều bị màu trắng tinh khiết ấy bao trùm, Trường An trận tuyết mùa đầu đúng hạn mà rơi xuống.