1 Nếu như có thể, tôi muốn viết xuống những ký ức về TQ những năm 1966 đến 1976, vì Ngôn Tiếu, vì chính mình, vì thời đại đã đi qua, vì thế giới của tương lai.
2 Nhờ có kinh nghiệm đau thương lần trước nên tính nghịch ngợm của tôi dần giảm lại.
Trời sinh con nít đã có tính ham chơi, mà đồ chơi thì như cả bầu trời của nó.
3 Mãi đến sau này tôi mới biết được, ông nội và cha mẹ chôn di vật của bà không phải chỉ vì làm theo phong tục.
Hai ngày nay tôi cảm giác trong nhà có gì đó rất kỳ lạ.
4 Đám nhóc con vây xem lúc nãy đã giải tán, tôi quay lại nhìn Vương Câu Đắc Nhi nước mắt nước mũi tèm lem và dì Vương hai mắt đẫm lệ đang cố nhìn nhau.
Bây giờ đi rồi? Rời xa gia đình rồi? Sau này còn có thể về hay không? Trong đầu tôi trống rỗng, mây đen phiền muộn giăng đầy trong lòng.
5 Tôi lấy ra hết can đảm lớn tiếng chào họ: “Cháu chào chú thím!” Sau đó lặng lẽ đưa tay ra sau nhéo Vương Câu Đắc Nhi một cái. Lúc này cậu ta mới kịp phản ứng, cũng học theo tôi nói: “Cháu chào chú thím!”
Tôi thấy thím hình như vô cùng vui vẻ, chú đặt tay lên vai của tôi còn thím thì kéo tay Vương Câu Đắc Nhi, dẫn chúng tôi đi ngược lại hướng bến tàu.
6 Chúng tôi ngồi vào một cái bàn thấp bé, thím bới cho mỗi người một bát cơm lớn. Cơm của thím nấu có hơi nhão, tôi không quen ăn cơm như này, tôi chỉ thích ăn cơm khô, từng hạt rõ ràng, hơi cứng một chút thì càng tốt.
7 Buổi tối thím chuẩn bị giường ngủ cho chúng tôi, tôi và Vương Câu Đắc Nhi cùng ngủ một giường ở phòng khách. Dường như những người nông dân không muốn cho con cái của họ ngủ một mình.
8 Tôi đứng lên, không biết vì sao lúc đó mình bị nóng đầu, thế mà lại lấy ngân trâm của bà nội ra: “Anh xem, thứ này là của bà nội em. ”
Lý Ngôn Tiếu nở nụ cười: “Đi chơi cũng đem cái này theo nữa à.
9 Tôi nhìn nửa cục gạch bên chân Lý Ngôn Tiếu, lúc này mới kịp phản ứng, âm thanh đồ vật rơi xuống vừa rồi không phải là viên gạch này sao! Nhất định là cái đám nhóc kia còn chưa hết giận nên có đứa từ phía sau ném gạch vào đầu Lý Ngôn Tiếu.
10 Cơm trưa vô cùng phong phú, xương heo bổ cốt, huyết heo bổ máu, còn có vài món rất lạ tôi chưa từng thấy qua. Theo “Ngu Cơ” nói thì những món này đều giúp vết thương của chúng tôi mau lành.
11 Thời gian tiếp theo của chúng tôi trôi qua đặc biệt thú vị. Theo lời Lý Ngôn Tiếu nói thì anh đang kỳ nghỉ đông, có rất nhiều thời gian chơi với tôi nên không còn cảm giác nhàm chán cực độ nữa.
12 Cả chú thím và Vương Câu Đắc Nhi đều vô cùng kinh ngạc, không biết trong thư viết cái gì. Vì mọi người không biết chữ nên vội vàng bảo tôi đọc cho họ nghe.
13 Gần đến ngày nhập học, Lý Ngôn Tiếu dẫn tôi đi gặp cô hiệu trưởng. Anh đạp xe chở tôi, đạp hơn mười phút đã đến nơi, trường học là một khu nhà ngói, có vài dãy phòng học vây quanh một cái sân ở giữa, trường học nằm cạnh một cái hồ nhỏ, trước cổng viết mấy chữ Khải to: Tiểu học Lý Gia Trang.
14 Đến giờ thể dục, mỗi nhóm hai lớp sẽ tập trung trên sân trường để cùng nhau tập. Nhóm thứ hai cũng là lớp chúng tôi, trước giờ tôi không tập thể dục, nhưng mấy động tác này rất đơn giản, đa số đều là lặp đi lặp lại nên tôi vừa học đã biết rồi.
15 Tôi đã đến trường được hơn hai tháng, mùa xuân ở Thanh Đảo tới khá muộn, tháng năm ở đây mà cứ như tháng tư ở phía nam vậy.
Cái anh bạn tôi gặp vào ngày đầu tiên đến trường có thân thể rất đặc thù.
16 Thời gian chầm chậm trôi đi, khí trời Thanh Đảo dần ấm lên, chúng tôi thường đến bờ biển chơi. Hai chúng tôi ngày càng thân mật khắng khít, giống như anh em ruột thịt vậy.
17 Đầu tôi cứ nặng trịch, choáng váng mãi không ngừng, nhưng qua một lúc lâu thì cảm giác buồn nôn đã được nén xuống. Tôi nghĩ mình chỉ ngất đi trong giây lát, nào ngờ khi tỉnh lại đã đến hoàng hôn, ở góc chân trời đã hiện lên ráng đỏ.
18 Có một ngày, tôi dạo chơi xung quanh Lý Gia Trang, ở phía tây có một cái nhà máy nhỏ. Tôi nhìn khắp một lượt, bên ngoài đều là tường vây cao ngất làm tôi không khỏi cảm thấy tò mò, tôi quay trở ra thì thấy một căn phòng nhỏ có cửa sắt, cửa phòng chỉ khép hờ.
19 Buổi tối tôi về đến nhà, quả nhiên Vương Câu Đắc Nhi cũng có mặt bên trong. Cậu ta thương tích đầy mình, nhe răng nhếch miệng ngồi trên ghế, tuy thấy cậu ta biến thành bộ dáng như vầy nhưng tôi không có một chút gì gọi là đau lòng cả.
20 Năm 1972
Tôi đến mười hai tuổi đã thi tốt nghiệp, đối mặt với cuộc thi chuyển cấp vô cùng khốc liệt, tất cả học sinh đều chen chúc thi vào trung chuyên.