1 “Có phải muốn tôi đánh gãy thêm một cái chân nữa của em thì em mới chịu yên phận ở lại đây. ” Thanh âm khàn khàn của Tiếu Tẫn Nghiêm kề sát, gương mặt đầy lửa giận của hắn khiến những người khác ở trong đại sảnh cũng không dám thở mạnh.
2 Cơn mưa bụi tí ta tí tách khiến Diệp Tuyền cảm thấy toàn thân không được thoải mái, cơn gió nhẹ lạnh lẽo thổi qua làm cho Diệp Tuyền không khỏi ôm lấy áo khoác tăng nhanh bước chân.
3 Diệp Tuyền được như ý muốn, bắt đầu làm thêm công việc buổi tối, sau khi đến nơi cần đến, Diệp Tuyền giật mình phát hiện, nơi cậu làm việc lại là hộp đêm sang trọng nhất thành phố, mặc dù chỉ là đơn giản ở bên trong nơi này làm một người phục vụ bưng rượu, nhưng tiền lương đãi ngộ một buổi tối ở đây còn nhiều hơn cả công việc ban ngày Diệp Tuyền vất vả cực nhọc làm việc.
4 Diệp Tuyền vội vội vàng vàng chạy tới vị trí phòng của Tiếu Tẫn Nghiêm, lại bị hai bảo tiêu đứng ngoài cửa cản lại. Bất kể Diệp Tuyền có cầu xin thế nào, hai bảo tiêu vẫn nhất quyết không cho Diệp Tuyền đi vào trong.
5 Diệp Mạc cầu xin, khổ sở cầu xin, thân thể run rẩy quỳ xuống trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Cầu xin anh đừng giết anh ấy, đều là do tôi sai rồi, tôi thề, tôi sẽ không bỏ trốn nữa, cầu xin anh… không được!!!”
Đoàng! Tiếng “không được” cuối cùng kia giống như hét lên phát ra đồng thời với tiếng súng của Tiếu Tẫn Nghiêm.
6 Diệp tiên sinh, anh đã trúng tuyển, sáng ngày xx 8 giờ sáng xin mời anh chính thức tới công ty báo danh đi làm…
Nhìn những dòng tin nhắn này, Diệp Mạc lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, mặc dù chỉ là một nhân viên đánh máy nhỏ bé, nhưng vẫn làm cho Diệp Mạc phi thường cao hứng.
7 Tiếu Tẫn Nghiêm từng bước từng bước đi về phía Diệp Mạc, giống như một tấm màn đen tối phủ lấy Diệp Mạc, bàn tay lớn nhanh như tia chớp chụp đến, nắm lấy cổ tay Diệp Mạc, phía sau động tác thô bạo đó là âm thanh tràn đầy chờ mong xuất phát từ nội tâm, thậm chí không nhìn ra bất kỳ sự nhẫn tâm tàn bạo nào.
8 Tiếu Tẫn Nghiêm một thân mặc bộ âu phục được cắt may tinh xảo ngồi bên trong phòng họp của tập đoàn Hoàng Sát, tập đoàn Hoàng Sát là tập đoàn thuộc top 5 tập đoàn hàng đầu thế giới, tài chính đặc biệt giàu có nứt đố đổ vách, nhân viên được hưởng đãi ngộ siêu tối ưu nhất toàn quốc, mà Tiếu Tẫn Nghiêm chính là tổng tài của tập đoàn Hoàng Sát, bên trong từng cử chỉ lời nói của hắn chứa đầy khí chất dứt khoát uy mãnh, biểu tình trầm ổn tàn nhẫn, trải qua một quá trình mưa bão máu me giết chóc tàn bạo tôi luyện nên Tiếu Tẫn Nghiêm một khuôn mặt bá khí điềm tĩnh thâm trầm.
9 Buổi tối Diệp Mạc vẫn đến hộp đêm kia đi làm, tuy rằng ông chủ của cái hộp đêm có tên Kim Nghê kia chính là Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng sau một lần từng giáp mặt chính diện với Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc đối với bản thân càng có lòng tin hơn, cho dù bây giờ Tiếu Tẫn Nghiêm có đứng trước mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc cũng tin tưởng chính mình có thể bình tĩnh đối mặt được với hắn.
10 Quản lý đưa đến tay Diệp Mạc hai chai rượu vang trị giá mấy chục vạn, phi thường thân thiết mà bàn giao “Tiểu Tuyền, cậu bưng hai chai rượu này lên lầu trên cùng phòng 9061 nhé.
11 Diệp Mạc chỉ cảm thấy bên má trái đau rát, chờ khi thần trí tỉnh táo lại một chút, liền nghe được tiếng xé rách, đồng phục làm việc trên người bị xé toang thành hai nửa, ngay cả áo sơmi trắng bên trong cũng bị Tiếu Tẫn Nghiêm xé mạnh xuống một cái.
12 …………Hồi ức………….
“Van xin anh… cho tôi…. tôi không chịu được nữa rồi…. van xin anh…. tôi sẽ mãi mãi nghe lời anh…. anh làm thế nào tôi cũng được… tôi xin thề….
13 Chỉ vì một mệnh lệnh của Tiếu Tẫn Nghiêm, bên trong Kim Nghê nháy mắt trở nên sôi sùng sục, những tay sai của Tiếu Tẫn Nghiêm làm việc rất có năng suất, không phải là bởi vì họ đã được đào tạo huấn luyện nghiêm chỉnh, mà chỉ cần dựa vào nỗi sợ hãi của họ đối với Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đủ làm cho bọn họ làm việc hết sức cẩn trọng rồi.
14 Mặc dù Trình Tử Thâm đã đem camera đến cho Tiếu Tẫn Nghiêm xem, nhưng khi Diệp Mạc bị mang tới trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm thì Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua cậu, thanh âm lạnh lùng nói “Không phải người này!”
Diệp Mạc cúi đầu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên muốn phát điên với chính mình, quả nhiên là bởi vì say rượu nên mới xuất hiện ảo giác.
15 Diệp Mạc đứng ở phòng khách trong căn hộ riêng không dám ngồi xuống, lẳng lặng mà chờ đợi Tiếu Tẫn Nghiêm tới, loại cảm giác mưa gió bão bùng cát bay đá lăn sắp nổi lên khiến trái tim Diệp Mạc nhảy múa không ngừng,
Nếu Tiếu Tẫn Nghiêm đã bảo cậu ở chỗ này chờ hắn tới, tất nhiên sẽ không vì chuyện cậu đã làm hắn bị thương mà giết cậu, nếu không thì lúc nãy hắn đã ra tay rồi.
16 Diệp Mạc có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, đi một vòng cuối cùng cũng trở lại căn biệt thự đã tạo ra cho cậu vô số ký ức đáng sợ này.
Bước vào bên trong phòng khách, Diệp Mạc thậm chí còn cảm thấy chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cậu chỉ như mới diễn ra vào ngày hôm qua thôi, loại đau đớn kia giống như vẫn còn hiện hữu rõ rệt trên cơ thể cậu.
17 Mấy ngày tiếp theo, Diệp Mạc không gặp lại Tiếu Tẫn Nghiêm nữa, với lại việc đi ra đi vào căn biệt thự cũng rất tự do.
Tiếu Tẫn Nghiêm đưa cho cậu một tấm thẻ, Diệp Mạc không cần kiểm tra cũng thừa biết con số bên trong cao tới đáng sợ, cậu rút ra một ít tiền mặt để tiêu vặt, Diệp Mạc lặng lẽ đem tấm thẻ giấu đi, tính là chờ tới 2 tháng sau sẽ ra nước ngoài dùng số tiền này mua cho mình với em gái một ngôi nhà để ở.
18 Diệp Mạc nơm nớp lo lắng sợ hãi đứng bên ngoài cánh cửa thư phòng của Tiếu Tẫn Nghiêm. Nghe được bên trong truyền ra một tiếng “Vào đi”, lúc đó Diệp Mạc mới cúi đầu cẩn thận đi vào.
19 Mấy ngày nay, mọi hành động của Diệp Mạc cùng với Tiếu Tẫn Nghiêm đều được chụp lại, trong thời gian này, đa số tin tức trên báo chí và các phương tiện truyền thông chủ đề đều là nói về Diệp Mạc và Tiếu Tẫn Nghiêm, kèm theo đó là mấy bức ảnh trông có vẻ ám muội, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Mạc chính là người yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm.
20 Diệp Mạc không biết vì sao Tiếu Tẫn Nghiêm lại biết thân phận thật sự của Diệp Tuyền, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm muốn lợi dụng bản thân cậu để đạt được mục đích gì thì Diệp Mạc đại khái có thể lờ mờ đoán ra được.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 135