1 A Hạo trong bộ trang phục nha hoàn màu xanh nhạt, cung kính đứng ở một bên, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám. Nghe thấy thanh âmchung trà nhẹ nhàng đặt xuống, lúc này thân hình mới run lên, lấy hết tinh thần tiến tới.
2 A Hạo thu lại quyển sách liền trở về phòng của hạ nhân thu thập đồ đạc.
Kỳ thật nàng cũng không có gì để thu thập, chỉ có vài món xiêm y cùng một ít đồ vật nhỏ bên người.
3 A Hạo có chút sửng sốt, lúc nghe được thế tử nói lại lần nữa nàng mới chầm chậm bước đến. Nàng không hiểu thế tử muốn kêu nàng làm gì nhưng người là chủ nhân, nàng chỉ là phận tôi tớ sao dám cãi lời.
4 Lúc A Hạo tỉnh dậy phát hiện túi tiền để bên cạnh gối đầu đã không thấy đâu.
Túi tiền đó nàng còn chưa thêu xong, tối hôm qua rõ ràng để ở bên cạnh như thế nào chỉ sau một đêm liền biến mất? Hơn nữa, trong phòng chỉ có nàng và thế tử gia mà nàng càng không thể nghi ngờ thế tử lấy túi tiền của nàng được.
5 Dùng năm cung tì để đổi, đủ thấy thành ý.
Phó Diệp tuy chỉ là một tiểu nam hài sáu tuổi, nhưng trời sinh thông tuệ hơn người. Cho nên muốn lừa gạt hắn giống như những hài tử bình thường, là một chuyện cực kỳ khó khăn.
6 Đột nhiên hỏi một câu như vậy, A Hạo có chút như lọt vào trong sương mù.
Tinh tế nghĩ lại, mới hiểu được lời của thế tử là có ý gì. Chỉ là —— A Hạo chỉ là một tiểu cô nương chưa cập kê, hiện nay thân mình lại cùng nam tử dựa gần như vậy, khó tránh khỏi có chút không thích ứng.
7 Tiêu Hành sắc mặt không đổi, nghiêm trang dạy dỗ muội muội:
""Lúc ăn cơm không nên nói chuyện. ""
Tiêu Ngọc Đề thu lại nét cười, ""dạ"" một tiếng, sau đó liền không nói chuyện, chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.
8 Sợ sẽ đánh thức nàng nên hắn chỉ dám chạm nhẹ.
Chính vì cái cảm xúc tinh tế cùng ấm áp kia đã là hắn không nhịn được than: thật tốt.
Như vậy thật tốt.
9 Lão thái thái nói:
""Mấy ngày nữa là tiệc đầy tháng con gái của Thêu nhi, vốn dĩ để Trinh nhi bồi ta chọn cái lắc chân nhưng Trinh nhi đối với việc này không hiểu lắm…’’ nói xong, mỉm cười nhìn A Hạo, "" A Hạo xưa nay ánh mắt tốt, cùng ta đi vào trong chọn một cái đi.
10 A Hạo chỉ là vô tình nhắc tới, không nghĩ tới thế tử lại để ý đến như vậy.
Xe ngựa dừng lại ở một cửa hàng gần đó, A Hạo giúp chọn một cái trang sức được làm bằng gỗ đào.
11 A Hạo xưa nay tính tình tốt, lại chẳng phải người dễ bị khi dễ.
Nàng vừa tiến phủ liền được hầu hạ bên cạnh lão thái thái, lão thái thái đối đãi nàng tốt, nha hoàn ghen ghét nàng ở Cẩm Đường cũng không phải không có.
12 Tuy thường ngày Như Ý cô cô đối xử với nàng rất tốt nhưng cũng sẽ không hành sự như vậy.
Ở Ký Đường Hiên này, có thể che chở nàng như vậy cũng chỉ có một người.
13 Hôm sau tỉnh dậy, đầu A Hạo đau đến muốn nứt ra. Lúc nàng mở mắt ra thì trời đã sáng. Nàng xưa nay làm việc ổn thỏa, lúc hầu hạ chủ nhân hiếm khi làm sai việc, hôm nay lại ngủ đến giờ này nàng cảm thấy mình thật có lỗi với chủ nhân.
14 Bàn tay rắn chắc ấm áp của nam nhân cùng với tiểu cô nương như nàng là hoàn toàn bất đồng, A Hạo giương mắt nhìn, rất muốn rút tay về nhưng lại có chút do dự.
15 Sờ soạng đại bạch cẩu trong chốc lát, A Hạo nhìn thấy nhị cô nương Giang Bích Như một thân áo choàng thêu hoa mai đang hướng bên này đi tới.
không thể không nói, vị nhị cô nương này dung mạo quá mức xuất chúng.
16 đang giở trò thì bỗng cảm thấy tay mình chợt đau, A Hạo lập tức nhăn nhăn mày.
Nàng vừa cúi đầu liền thấy tay mình bị một bàn tay to cầm lấy. Dọc theo cánh tay nhìn lên trên liền đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
17 Như Ý vốn tưởng rằng chuyện này là do Uyển Thước cố ý bịa chuyện.
Lần trước hai người bọn họ xảy ra tranh cãi nên nàng cũng không lấy làm lạ. Mà nhìn thái độ của thế tử, rõ ràng là thiên vị A Hạo.
18 Lúc A Hạo định thần trở lại thì Uyển Thước đã bị mang ra ngoài.
Đến Như Ý và Cẩm Sắt cũng biết điều mà đi ra.
một lúc lâu sau, bên ngoài lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Uyển Thước.
19 A Hạo sửng sốt, mặt đều đỏ cả lên, vội nói:
""A Vũ không được nói bậy. ’’ Sau đó mới nghiêm túc giới thiệu:
""Nương, đây là thế tử của phủ Tĩnh Quốc Công.
20 Thế tử nhất thời không nói, A Hạo có chút khó xử. Nàng xưa nay chưa từng có ý nghĩ như vậy, hôm nay cùng thế tử nói rõ ràng cũng là một chuyện tốt.
A Hạo xấu hổ cười cười, tiếp tục nói:
""Ở ngoài rất lạnh, chúng ta nên vào trong thôi.