1 Đời người, thì ra chính là quá trình tương ngộ giữa sự và người.
Ta nhớ không rõ lắm, kiếp trước của ta vào lúc rối ren chịu không thấu liệu có từng cầu nguyện, thần ơi, nếu như cho ta có hơn hai cái tay thì thật tốt…
Có lẽ là có, ừ, thế nhưng ta nhớ không rõ mấy lần.
2 Sở dĩ nói, vận mệnh con người chính là kỳ diệu như thế. Lúc ngươi ra sức đuổi theo thì không chiếm được, chờ ngươi xoay người đi rồi, duyên phận lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đập ngươi đến đầu óc choáng váng.
3 Triết nhân nói, trên đời này không có nhiều cái vì sao như vậy, hết thảy đều phải dựa vào chính mình đi tìm đáp án.
Chờ sao vàng trước mắt ta hết lấp lánh, ta phát hiện chính mình lại đối diện với khuôn mặt của siêu đại mỹ nhân kia.
4 Con cá vàng quan sát ta từ trên xuống dưới, ánh mắt thập phần khinh thường: “Mượn sách? Ngươi biết chữ?”
Ta ngẩng ngẩng đầu. Kỳ thực ta rất muốn ưỡn ưỡn ngực thẳng thắt lưng.
5 Một đạo ánh chớp xé rách trời cao, sấm rền liền giống như bổ lên đỉnh đầu.
Không biết là sấm sét này vốn là có uy lực, hay là sau khi biến thành con nhện lá gan nhỏ đi, cảm ứng trở nên mạnh mẽ.
6 Tiểu đạo sĩ do dự nửa ngày, vẫn là hái hai bụi hôi tuyến thảo, sau đó dùng hai hòn đá đập nát lá cỏ ra nước, đắp lên miệng vết thương.
Ta nằm ở một bên nhìn hắn: “Ai, ngươi từ chỗ nào tới? Muốn làm gì?”
Im lặng là vàng, tiểu đạo sĩ cắn môi không nói lời nào.
7 Lúc đầu ta cho rằng mọi người bái nhập môn hạ Đào Hoa quan chủ thực không cần thiết, quan chủ cũng không dạy chúng ta cái gì, bất quá là cung cấp một chỗ ăn ngủ miễn phí cho mọi người.
8 Ta bị Phượng Nghi đặt trên cái nắp ấm trà, cũng không dám lộn xộn, các đồng môn của ta ở phía dưới hỏi đủ loại câu hỏi nghi nan trong tu luyện của bọn họ.
9 Ta lập tức nhảy dựng lên: “Nói bậy nói bậy! Không phải không phải!”
“Không phải là tốt rồi. ” Ngao Tử Hằng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Là ta nói sai, ngươi đừng phiền lòng.
10 Chúng ta sau đó không nói gì, Ngao Tử Hằng sau khi hồi phục thể lực lại thay ta thử một phen, rồi chúng ta từ hồ Song Tháp trở về.
“Tử Hằng, hôm nay cám ơn ngươi…”
Ta cảm thấy hai chữ cám ơn không đủ để biểu đạt tâm tình của ta, thế nhưng ta cũng không thể không nói cái gì liền vỗ mông chạy đi a.
11 Làm người tốt hay làm người xấu, đây thật là một vấn đề nan giải. Làm người tốt chịu thiệt không cam lòng, làm người xấu ta không đủ phần thông minh cùng bản lĩnh kia.
12 Một đạo sĩ!
Trong lòng ta nhất thời còi báo động kêu dài!
Sư tỷ vừa mới nói qua nơi đây vây khốn lũ đạo sĩ, trùng hợp như thế khiến cho ta đụng phải.
13 Chú phóng đại Tam Thất làm trên người ta đã đến lúc mất đi hiệu lực, ta lùi tám chân con nhện nho nhỏ một cái, bọn họ ngồi ta đứng, bọn họ chơi ta xem ==!
Mệnh của ta rõ là khổ a khổ, hoàng liên cũng không khổ (1) như ta a.
14 “Cái này thì…” Con chim bảnh chọe cười khiến ta vừa nhìn đã cảm thấy có vấn đề, quả nhiên hắn nói tiếp: “Mặc dù ta đã nhiều năm không ăn nhện, thế nhưng trong sườn núi Phượng Hoàng chim chóc thích ăn côn trùng vẫn là không ít.
15 Tiểu đạo sĩ từ từ tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên cư nhiên lại là trước sờ cổ áo sau sờ đai lưng, đều sờ xong hết mới buông khẩu khí, ngay sau đó dùng ánh mắt hồ nghi kinh ngạc quan sát chúng ta.
16 “Này, cá nhỏ, ngươi để ta trở về!”
Sắc mặt tiểu ngư tinh nặng nề, căn bản không để ý tới ta nói cái gì.
Ta cùng tiểu đạo sĩ bị mang ra khỏi động phủ của Ngao Tử Hằng, tiểu ngư tinh vội vàng mang chúng ta đến ven đầm Bích Thủy, đưa cho một lão rùa: “Đưa bọn họ đi, đi hướng tây, càng xa càng tốt.
17 A? Ta có thể động? Vừa rồi ta lùi một bước nhỏ a!
Xem ra thời hạn pháp thuật Tử Hằng làm đã hết, vì thế định thân của ta cũng được giải trừ.
Ta quay đầu nhìn trái nhìn phải, làm sao đã quên, còn có lão rùa a! Ta không biết phương hướng nhưng nó nhất định biết.
18 Đám đạo sĩ xem ra môn quy rất nghiêm, lúc tới phòng ăn ăn cơm rồi lại có mấy người đạo sĩ quở mắng Lý Kha, nói hắn hồ nháo, còn nói lúc về phải hung hăng phạt hắn, Thanh Liên đạo sĩ kia nói: “Phạt hay không phạt trở về rồi hãy nói, ngày mai chúng ta lại đi, tiểu Kha cứ ở lại Lạc Vân quan, không cho đi loạn xông loạn.
19 “Sư phụ. ” Lý Kha vào phòng, trước tiên chắp tay thi lễ, lại quỳ gối trên tấm đệm hương bồ dập đầu.
Trong phòng này có cỗ mùi vị dễ ngửi, ta cũng không nói được là mùi vị gì, bọn đạo sĩ cả ngày đốt hương luyện đan, phòng ở cũng thắp hương.
20 Cuộc sống của đạo sĩ thật là bần khổ.
Cuộc sống sao kinh bị giam kín của tiểu đạo sĩ lại càng bần khổ.
Mỗi ngày đạo dương quang thứ nhất từ cửa sổ nhỏ trên cửa chiếu vào, tiểu đạo sĩ liền ngừng ngồi thiền, bắt đầu hướng thạch bích sao kinh.