61 “Cô nương, ngươi là yêu quái đi. ” Khẩu khí thư sinh hơi ôn hòa một chút, thực bình tĩnh hỏi.
“Ừ…”
Ta ừ xong mới lấy lại tinh thần hắn hỏi là câu gì, tròng mắt lập tức thiếu chút nữa trừng ra khỏi mắt!
Hắn hắn hắn, hắn hỏi cái gì?
Ta, ta, ta, ta lại trả lời cái gì?
Biểu tình của thư sinh rất chân thành, thế nhưng ánh mắt của hắn thực sự… ờ, tràn ngập từng đóa hoa đào, có loại phi thường quyến rũ, phi thường phong tình, phi thường quyến rũ, phi thường…
Thế nhưng vẻ mặt của hắn lại có một loại cảm giác kỳ dị, ôn hòa thanh nhã, vì thế sẽ không bởi vì hai mắt này mà khiến người ta cảm thấy người này phi thường tà khí không đứng đắn.
62 Hai gia hỏa này uống rất giỏi, bên chân chúng ta lập tức quăng đầy vỏ chai rượu. Rượu này làm được không dễ, nhưng uống thực dễ dàng, số độ cũng không tính quá cao, vào miệng lại kéo dài có lực, cũng khó trách bọn hắn thích bình này như thế.
63 Tam Thất lên lầu cùng uống trà ăn điểm tâm với ta, nói thật ra trà này không dễ uống chút nào, điểm tâm cũng chỉ là trình độ bình thường. Tam Thất xem không vào mắt, nước cũng không uống bao nhiêu.
64 Tiểu thư đồng nói tên của hắn là Mạc Thư.
Tam Thất cười hỏi: “Là đừng quên đọc sách sao?”
“Đâu có,” hắn nói: “Lúc ta bán mình vào Lý phủ ấy, đúng lúc lão thái gia vừa mới thua bạc lớn, vì thế đặt tên cho ta là Mạc Thâu, về sau ta theo thiếu gia, thiếu gia đổi chữ thâu trong thâu doanh thành chữ thư trong độc thư (1).
65 Trong Vạn Toàn lâu cũng có ca nữ xướng khúc, có thể nghe được tiếng nhạc tiếng khúc loáng thoáng từ nơi khác truyền đến. Tựa hồ còn có kể sách, quả nhiên là một nơi vô cùng náo nhiệt.
66 Ta cùng Tam Thất không hẹn mà cùng dừng động tác lại, nàng nhắm mắt một cái lại mở ra: “Có yêu khí… Cũng có mùi máu tươi. ”
Bướm tinh đối với mùi là rất nhạy cảm.
67 Mắt Tiểu Lục vừa lật, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ta nghi hoặc, chẳng lẽ đến đây là cừu gia của Tam Lục.
“Đi, đi xem. ”
Chưa đi đến sảnh, ta liền biết là ai đến đây.
68 “Không không không, vậy cũng không thích hợp…” Ta bắt đầu từ chối hết sức khách khí. Vô nghĩa, ăn cơm nhà hắn cũng đủ làm cho ta bất an rồi, lại ở một đêm, nói không chừng liền bị hắn mưu hại, bị con chim kia mổ ăn.
69 “Thời gian của trận mưa này, cũng rất không đúng. ”
Khóe miệng Phượng Nghi hơi nhếch lên một đường cong châm biếm rạng rỡ: “Đấy là sở trường của long tộc các ngươi, ta nhưng không hiểu nhiều.
70 Ta nghĩ nghĩ, ta luôn luôn rất nghèo, trong bao quần áo trong hồ lô đều không có cái gì thích hợp làm hạ lễ.
Mà cũng đúng, ta lại không biết Tam Lục sẽ làm chuyện như vậy.
71 Ta có loại dự cảm… dự cảm không tốt.
Quả nhiên Tử Hằng đứng ở nơi đó không động, dế mèn huynh, xấu hổ đứng đấy.
Bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng gào to, thanh âm kia quả thực… không giống thanh âm người phát ra, mà giống trời đang quang đãng bỗng nhiên đánh một tiếng sấm, chấn nhân tâm một tiếng ầm tựa hồ chợt giơ lên lại rơi xuống thật mạnh.
72 Tất cả bắt đầu, đều rất tốt đẹp.
Tất cả kết thúc… lại chưa chắc đều mỹ mãn như nhau.
Có người từng viết, đời người nếu chỉ như khi mới gặp… Nếu như đời người chỉ dừng ở khi mới gặp, mới gặp như thế có lẽ sẽ không làm người ta lặp lại hồi tưởng hoài niệm.
73 Ta cảm thấy khát nước, lau mồ hôi trên đầu, đẩy cửa đi ra.
Mưa còn đang rơi.
Mưa này thật đúng là kỳ hoặc.
Ta dọc theo hành lang gấp khúc đi vào trong đình trên hồ, trên bàn cờ gần nước còn có nửa bàn dang dở, đen trắng lẫn lộn, không biết là ai hạ được một nửa để lại chỗ này.
74 Chúng ta dọc theo đường thủy trở về. Chúng ta chính là, ta, Hôi Đại Mao.
Nhiều thêm là, Tử Hằng, Phượng Nghi, còn có Tam Thất.
Tam Thất hoàn toàn không phải hướng về phía Bàn Ti động của ta mà tới, nàng hướng về phía cái gì, người trên thuyền đều rõ ràng.
75 Ta bắt đầu hiểu, vì sao lúc chúng ta gặp lại, Tử Hằng cái gì cũng không nói, lại cắt ngang lời của ta.
Có rất nhiều chuyện, không có biện pháp nói.
76 Câu đố kia làm khó Phượng Nghi Tử Hằng còn cả mỹ nữ Tam Thất, mặc dù bọn họ đáp không được, ta cũng không thể cứ thể nhốt bọn họ ngoài cửa đi. Nhìn ba người bọn họ khổ tư, minh tưởng… Ta cười đủ trong bụng, cuối cùng vẫn là xuống nước, để cho bọn họ qua cửa.
77 “Bàn Ti động trước kia, chưa từng xuất hiện thứ này. ” Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây là cái gì? Ngươi biết không?”
“Mở ra xem liền biết…” Phượng Nghi nhận lấy quả trứng màu đen ấy, dùng sức trên tay, ta nghe được một tiếng rắc vang lên.
78 Tu luyện tuy rằng là chuyện một người dụng công, thế nhưng có thể có người đạo hạnh cao siêu kiến thức uyên bác chỉ điểm một chút, vậy đương nhiên tốt hơn nhiều.
79 “Đây rốt cuộc là cái gì vậy chứ…” Ta nghĩ, nếu như thứ bao trong vỏ, còn có chất nhầy, chứng tỏ thứ này khẳng định không phải hình thái sau cùng, vậy, nếu như không lãm vỡ vỏ nó chờ nó trưởng thành, sẽ là thế nào?
“Thứ ta nhìn thấy hôm đó, vẫn còn giữ.
80 Tam Lục không phải tới một mình.
Nàng còn dẫn theo một món hành lý lớn — Lý thư sinh tựa như đã đông thành kem que.
“Ta thật sự… Không có cách nào…” Tam Lục vẻ mặt tiều tụy, hai mắt ửng đỏ, vừa vào cửa động liền cầm cự không được té xuống, dọa ta không nhẹ.