121 Gió nhẹ thổi vào mặt, ta đột nhiên có loại liên tưởng kỳ quái.
Nếu như đây là kiếp trước, cùng một chỗ với một mỹ nam như Phượng Nghi… Được rồi, tuy rằng mỹ nam dịch dung, nhưng thoạt nhìn vẫn là rất thuận mắt.
122 Ta cũng không biết nguyên nhân, tóm lại, ta cảm thấy thanh âm kia rất…
Có loại cảm giác nói không ra, rất ôn hòa, rất đạm bạc. Từ trong thanh âm có thể nghe được trong lồng ngực người nọ rất nhiều gò khe.
123 Ngày hôm sau Phượng Nghi tiếp tục rất nhàn hạ, mang theo cả đám người hầu chúng ta đi dạo phố. . Hắn mua rất nhiều sách, mặt nào cũng có. Ta bây giờ đã thấy mà không lạ, người của ma vực cũng là người, cũng phải sống qua ngày, đọc sách viết chữ cũng không có gì kỳ quái.
124 Trên sông có loại thuyền đáy bằng đầu nhọn, thân thuyền rất hẹp, chèo lên nhẹ nhàng. Phượng Nghi đứng ở đầu thuyền, giáp mặt mà đứng. Trên sông có rất nhiều du thuyền, treo đủ loại đèn lồng khác nhau, chiếu vào trong nước sông, tạo thành từng đốm bóng nước mỹ lệ lay động.
125 Phượng Nghi không có hỏi ta có lầm hay không, hắn chẳng qua là hơi hơi kinh ngạc, liền nói: “Người này, không cần lại để ý tới nàng ta. ” Hắn nói: “Ngươi chẳng lẽ đến lúc này còn muốn làm tỷ muội với nàng ta sao?”
“Không phải vậy.
126 Ta có loại cảm giác cùng bạn học đi đến sân thể dục xem tranh tài thể dục của kiếp trước. Sân bãi nãy, bố trí này, không khí này…
Hoảng hoảng hốt hốt, Chu Anh Hùng đưa cho ta thứ gì đó lấy lòng, ta nhận lấy, lại là hạt dưa rang và mơ muối!
Hắn mua mấy thứ này lúc nào?
“Ngày hôm qua đã mua rồi, chúng ta vốn cũng không nghĩ tới, nhưng lúc chúng ta đi dạo phố có người rao hàng, nói có thể mang vào ăn,” hắn lại đưa qua hai bao bánh ngọt các loại, nhỏ giọng nói: “Lễ mừng này hình như đến chính ngọ mới bắt đầu mà, cho nên ta nghe người ta nói, mọi người đều muốn mang đồ vào ăn.
127 Chờ ta lại quay đầu, một bóng người toàn thân mặc áo đen đã đứng trên đài bằng ở trung tâm quảng trường kia, ngồi vào trước chỗ trống ở chính giữa. Bầu trời trên cả quảng trường vang vọng tiếng hoan hô, ma quân vạn tuế, ma quân vạn tuế, thanh thế ấy quả thực là có thể đất rung núi chuyển.
128 Bên ngoài cách đình viện và tường cao xa xa, còn có thể nghe được động tĩnh trên đại quảng trường trong nam cung, những người đó hưng phấn thét to, cổ động, máu tươi chỉ càng làm cho bọn họ thêm hưng phấn mà thôi.
129 Trận pháp vẫn lặng lẽ thúc giục. Lệ khí của mấy vạn người quan sát trong này bị cảnh máu tanh kích thích mà phát ra, tựa hồ có tác dụng xúc tác trận pháp ấy.
130 Ngay từ đầu ta đã biết trận pháp này cũng sẽ có sét đánh! Ta chính là muốn xem thử sét này đến bao giờ mới bắt đầu đánh.
Quả nhiên mà, đạo sĩ này không có ý tốt, sét đánh ma tướng ma quân chuyện tốt như thế hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Ta và Phượng Nghi từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ ràng.
131 Dưới loại áp lực ngập đầu này, ta cảm giác thần kinh mình càng ngày càng căng thẳng, ý thức cuối cùng trống rỗng!
Mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, bên tai lúc là tiếng gió, lúc là tiếng sóng biển, lúc là tiếng kêu thảm thiết…
Vô số thanh âm thay nhau oanh tạc, ta cảm thấy đầu óc mình cũng sắp bị nổ trung.
132 “Ừm, ngươi hiện tại cảm giác thế nào?”
Ta cảm thấy câu hỏi này của ta vô cùng không có trình độ, thế nhưng không có biện pháp, vốn ta chả biết gì về trị thương, càng chưa từng thấy chưa từng nghe phượng hoàng bị thương.
133 Ngày dưỡng thương, chính là những ngày như heo…
Ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ nhập định, trò chuyện, sau đó lại nhập định, ngủ tiếp…
Ngoại thương của Phượng Nghi dần dần tốt lên, sau khi vảy màu đen bong, lộ ra thịt non đỏ tươi, như thế rất tốt, chỗ đen chỗ hồng, giống như bị chốc đầu.
134 Vị Đổng tiên cô nghe tiếng đã lâu này, ừm, hoặc là bây giờ nên xưng nàng Ngao phu nhân! Tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân! Mặt mày linh động, môi đỏ kiều diễm, một đầu tóc đen ngay ngắn lóng lánh tựa như thấm nước, búi tóc vén lên khiến ta nhớ tới cái từ tóc mai như mây.
135 Phượng Nghi đưa bím tóc lên đỉnh đầu thay ta, dùng chiếc trâm đầu phượng bằng gỗ mun ấy cài.
“Ngươi hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, ta và Tử Hằng muốn đi chỗ cột Thì Thần nhìn xem, nếu như buồn chán, có thể đi dạo bốn phía trong này, chỉ là phải cẩn thận, không được vượt quá cột San Hô, ra khỏi địa bàn này, đụng vào người ngoài có lẽ sẽ có phiền phức.
136 Trong khe đá, có một thanh âm trầm trầm nói: “Cám ơn ngươi, tiểu muội, ta không đói bụng, chính ngươi ăn đi. ”
Ta sửng sốt, thanh âm này… thanh âm này vì sao…
“Tiểu Tâm?”
Trong khe đá bỗng nhiên trầm mặc, sau đó qua một lúc lâu, thanh âm kia nói: “Ngươi là… Tam Bát tỷ tỷ sao?”
Ta nhớ ra rồi, lúc ấy trong đầm Bích Thủy… phần lớn tôm cá nhỏ có chút linh tính, đều tự nhận là họ Bích, Tiểu Tâm… Tên của nàng hẳn là Bích Tâm.
137 “Nàng có tâm sự gì?”
Ta liền biết không thể gạt được hắn, vốn ta cũng chính là một người không giữ được chuyện trong lòng. Hai ngày nay, mặc dù có thời điểm ngây ngô cười, có đôi khi hoảng hốt, nhưng ta vẫn lại nhớ tới những gì nhìn thấy nghe thấy tại đáy đầm nước, Tiểu Tâm nàng…
Ta đã đáp ứng nàng không nói… Nhưng ta thật sự nghẹn đến khó chịu.
138 Chúng ta vào một gian đại sảnh rộng rãi, vị trí ở giữa ngồi ba người.
Ừm, cộng thêm vị Trường Lâm sư thúc vừa nãy này, tổng cộng bốn vị trưởng bối.
139 “Ở dưới này?”
Ta có chút căng thẳng nhìn chung quanh, bên đầm nước rất tĩnh mịch không có người khác tới, nữ chủ nhân cũng không ở.
“Ừm, ta xuống trước xem thử, nếu như, ừm, nếu như nàng không quá bài xích, thì dùng biện pháp chàng nói thử xem có thể giúp nàng hay không.
140 Một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt ta.
Ta nhận lấy nhận lấy, trên mặt mơ hồ, ta qua loa lau một phen. Phượng Nghi nhẹ tay đặt trên trên vai ta: “Bình tĩnh một chút.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50