1 Cuối xuân anh đào nở chín rộ, đem quả anh đào đổ vào chén lưu ly, rắc thêm một lớp đường lêntrên, thế là thành một chén chè anh đào ngào đường thơm ngon.
2 Ba thiếu niên đi vào là ca ca ruột của Giang Diệu.
đi đằng trước là thiếu niên một thân cẩm bào gấm xanh thêu hoa cũng là tam ca Giang Thừa Ngạn, tuổi nhỏ nhất.
3 Lục Lưu là trưởng tử* duy nhất của Tuyên vương phủ
*Trưởng tử: con trai do chính thất sinh ra
Lúc trước, khi Tuyên vương phi vẫn chưa mang thai, sườn phi vừa vào cửa đã lập tức hoài thai sinh cho Tuyên Vương hai nhi tử.
4 Buổi tối một nhà sáu người cùng ngồi trên bàn ăn, Giang Thừa Ngạn tay cầm đũa mới gắp vài gắp liền không nhịn được lộ gương mặt tươi cười hỏi: "Phụ thân, hôm nay tên tiểu tử họ Lục kia có nói thậtkhông? Vậy người đó là ai, chúng ta có quen biết không?"
hắn vừa dứt lời, đại ca Giang Thừa Nhượng liền dựng lỗ tai lên nghe ngóng, còn nhị ca Giang Thừa Hứa sắc mặt vẫn lạnh nhạt tiếp tục dùng bữa.
5 Giang Thừa Hứa chỉ đối với Giang Diệu mới ôn hòa một chút cho nên Tiết Kim Nguyệt vẫn rất sợ hắn.
hắn ở đây nàng cũng không dám nói chuyện.
Đợi Giang Thừa Hứa đi ra ngoài, Tiết Kim Nguyệt mới đưa tay ra nhéo nhéo má của Giang Diệu, nói: "Diệu Diệu khí sắc của muội tốt hơn nhiều rồi" nàng đưa mặt lại gần quan sát tỉ mỉ một lúc mới tươi cười nói " So với trước kia cũng hay cười hơn nhiều"
Kiếp trước GIang Diệu phần lớn chỉ ở trước mặt phụ mẫu và các ca ca mới nở nụ cười.
6 Kiều thị ôm nữ nhi tới trước gương, đem tráp in văn hoa sen mở ra. Bên trong có nhiều hộp nhỏ đựng trang sức tinh xảo quý giá: trâm hoa, khuyên tai, vòng cổ,.
7 Lão thái thái cười từ ái cầm lấy tay cháu gái đau lòng hỏi: "Có mệt không?"
Giang Diệu lắc đầu "không ạ, thân thể của Diệu nhi đã tốt hơn nhiều rồi, hôm qua còn theo Nguyệt biểu tỷ học đá cầu, Diệu nhi bây giờ có thể đá được mười mấy quả liền"
Lão thái thái nghe vậy mới bớt lo lắng: "Vậy Sau này Diệu nhi tới đá cho tổ mẫu xem có được không?"
"Vâng" ở trước mặt lão thái thái Giang Diệu trước nay đều rất ngoan ngoan, miệng nhỏ còn chu lên, bày ra dáng vẻ tiểu hài tử đáng yêu hoạt bát, hồn nhiên nói: "Diệu nhi còn muốn cùng với tổ mẫu chơi đá cầu nữa"
Nàng vừa dứt lời cả phòng mọi người đều không nhịn được cười.
8 Tiểu hài tử xưa nay không thể ngồi yên một chỗ, sau khi thỉnh an lão Vương phi, ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng liền lôi kéo muội muội ra ngoài chơi. Trước khi đi Kiều thị đặc biệt đưa cho nữ nhi một miếng bánh điểm tâm ngọt làm từ hạt dẻ.
9 Giang Diệu mỉm cười quay phía sau nhìn ba ca ca theo nàng một bước cũng không rời nói: "Đại ca, nhị ca, tam ca muội muốn cùng Toàn tỷ tỷ chơi một chút"
Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa hy vọng muội muội có thể chạy nhảy nhiều hơn nhưng Giang Thừa Ngạn rất lo lắng, hắn liếc nhìn một tiểu cônương cao gầy mặc váy màu xanh trong sân nói: "Ta không yên tâm".
10 Kiếp trước, Giang Diệu đã mười sáu tuổi mà nam nhân nàng gần gũi nhất ngoài phụ thân và các ca ca cũng chỉ có thanh mai trúc mã Lục Hành Châu.
Lục Hành Châu từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền nên khiêm tốn thật thà, lớn lên lại hòa nhã lễ độ.
11 Tống thị bị lão vương phi làm mất mặt, nên tìm cớ trở về viện của mình nghỉ ngơi.
Tuyên vương biết chuyện liền chạy tới dỗ dành kiều thê.
Hôm nay là lễ mừng thọ của mẫu thân nên Tuyên Vương mặc cẩm y thêu một đám mây ngũ sắc, trên đầu đội kim quan nạm ngọc, dáng người cao khỏe.
12 Edit: Mê Mê
Bởi vì sáng nay Giang Thừa Ngạn gây chuyện chọc đến tiểu cô nương nhà người ta nên đến lúc đi ngủ Kiều Thị vẫn trằn trọc không yên, Giang Chính Mậu thấy ái thê cứ lo lắng như vậy liền kéo nàng vào lồng ngực rộng lớn, dỗ dành một hồi: “ …Nếu nàng vẫn không yên tâm thì sáng sớm mai chúng ta sang Trần gia chào hỏi một chuyến, tiện thể thay Thừa Ngạn bồi tội.
13 Editor: Mê Mê
Kiều thị vừa đau lòng chuyện của nhi tử, lại vừa tức giận vì sự gia trưởng của Giang Chính Mậu nên năm ngày liền nàng đều ngủ ở Cẩm Tú viện cùng với Giang Diệu, bỏ mặc trượng phu một mình.
14
15
Editor: Mê Mê
Tiểu nữ oa mặc một thân áo đỏ thêu hoa sen mùa xuân cứ thế đứng bên cạnh thiếu niên cao gầy.
Nàng thoáng ngẩng đầu, một đôi mắt to tròn tĩnh lặng như nước hồ mùa thu chăm chú nhìn vị thiếu niên ấy.
16
Editor: Mê Mê
Lại năm ngày nữa trôi qua, không biết Giang Chính Mậu đã làm gì nhưng mà Trần Ngũ gia đã tự mình đến chào hỏi Trấn Quốc Công phủ.
17
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tiến cung tham dự yến tiệc nên sáng ngày hôm đó, Kiều thị đã thức dậy từ rất sớm.
Kiều thị vốn là một phụ nhân rất thích chưng diện, nên nàng đã đứng trước gương sửa soạn mất một thời gian dài, chính xác là nàng đã dùng cả nửa canh giờ để chọn ra được bộ trang phục vừa ý nhất, cuối cùng nàng khoác lên mình một bộ y phục vừa đoan trang lại vừa thanh nhã nhưng lại khônghề mất đi sự kiều diễm quyến rũ.
18
Editor: Mê Mê
Chiếc xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công chầm chậm dừng lại trước cửa cung.
Sau khi phu xe đưa bài tử xác nhận thân phận cho thị vệ gác cổng thì mẹ con Kiều thị mới được đi tiếp.
19
Editor: Mê Mê.
Tuy rằng Giang Diệu không hề để tâm lắm đến những bộ trang phục thường ngày của bản thân. Nhưng mẫu thân của nàngthì lại khác, Kiều thị đã tốn không ít tâm tư để đầu tư cho Giang Diệu những bộ quần áo xinh đẹp nhất.
20
Editor: Mê Mê
Hạm Mạc viện là nơi mà chính thê của Giang tam gia – Thích thị đang ở. Vào lúc này, Thích thị đang ngồi trên ghế quý phi được làm bằng gỗ Hoàng đàn, phủ lên một lớp sơn đen tuyền có mạ vàng, đôi mắt sắc lạnh đang nhìn tiểu cô nương quỳ sụp phía trước.
Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 195