101 Hai người so kiếm một lát là ngừng, cười ha ha lại dắt tay về ngồi.
Ừ, tiên hội Mai sơn này quả nhiên là có ý nghĩa. Mọi người bình thường tự mình ở trong động phủ của mình vùi đầu luyện công, rốt cuộc luyện như thế nào, có chỗ nào thiếu hụt sơ hở chính mình cũng không biết.
102 Trước kia có một khoảng thời gian, lời răn mình của ta là, quý trọng sinh mệnh, rời xa đạo sĩ.
Thật ra đó là ta nghĩ quá hạn hẹp. Nguy hiểm trên đời này còn rất nhiều, không chỉ mình đạo sĩ, người, yêu, thú bên cạnh… cũng phải có thể phòng thì phòng.
103 Sau đó ta thuận miệng nói cho Tử Hằng về hai nữ tử ta thấy ở chỗ núi giả, Tử Hằng thật ra biết bọn họ. Người hôm đầu tiên từng gặp chúng ta, mặc y phục mây ngũ sắc tên là Hứa Minh Loan, nữ tử họ Bạch tên đầy đủ là Bạch Thúy Tranh.
104 Mặc dù cây trâm phượng trên đầu kia thoạt nhìn rất tầm thường, thế nhưng — Ta chung quy nhắc mãi trong lòng một câu, chó biết cắn người không kêu, cay chết người đều là ớt héo…
Cái trâm này, không có lai lịch trò trống gì khó lường chứ?
Đứng lên mới phát giác làn váy hơi dài, một cước giẫm lên, thân thể liền ngã về phía trước.
105 Tóm lại, phun trà có, rơi chén có, giẫm y phục té nhào có…
Nếu như thờêni đại này có kính mắt, như vậy bây giờ khẳng định là đã ngã vỡ miểng thủy tinh đầy đất rồi.
106 Hắn chỉ nói: “Đừng lo cái này, xem, chủ nhân Mai sơn đến rồi. ”
Đây là tảng lờ trần trụi!
Bất quá, chủ nhân đến đây, cũng không thể quá thất lễ.
Ta quay đầu nhìn.
107 Ta giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức toàn bộ tinh thần đề phòng.
Ác ý của nữ nhân này quá rõ ràng, chính là hướng về phía ta mà tới.
Nàng đi đến giữa sân, cách chỗ ngồi của chúng ta không xa, kéo vạt áo hướng về phía bên này thi lễ, lễ này dám chắc không phải là hướng về phía ta, bất quá Phượng Nghi cách ta gần như vậy, nàng hành lễ với hắn cũng chẳng khác nào hành lễ với ta, ta yên tâm thoải mái ngồi.
108 Bức tranh vải tơ kia treo lên, Hứa Minh Loan thoạt nhìn hơi khinh thường thêm không phục, bất quá nàng không nói thêm gì. Lại nghe một thủ khúc, bỗng nhiên một người tới gần bức vải tơ ấy thất thanh nói: “Cảnh trong bức vải này có thể động a!”
Hắn đưa tay ra sờ, người bên cạnh cũng kinh hô một tiếng theo.
109 Từ trong khe núi ngẩng đầu, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng nơi đỉnh núi.
Giống như nơi đó trang trí một viên dạ minh châu rực rỡ.
“Này, ngươi không biết làm thế nào đi ra ngoài sao?” Ta nhỏ giọng oán giận.
110 “Hả? Sao lại thế này?”
Phượng Nghi thấp giọng nói: “Ta đoán, là họa do Mai Tiêu lẫn lộn trận pháp mà ra, dùng thổ linh châu thoát thân rời khỏi mê cung, hẳn là đến cửa ra hoặc cửa vào cách mê cung gần nhất.
111 Đừng nhìn nơi này là khách điếm địa động, làm ăn còn rất không tồi, chúng ta muốn hai gian phòng cạnh nhau, theo như con chuột điếm tiểu nhị kể, đây là hai gian phòng cạnh nhau cuối cùng, ngoài ra chỉ còn lại hai ba gian trên mái lẻ tẻ.
112 Ta lập tức nhảy lên, Phượng Nghi mở mắt ra, nói: “Ngươi đợi trong phòng, giăng võng lên, ta đi xem. ”
“Ta đi cùng ngươi. ”
Hắn liếc mắt nhìn ta: “Ta sẽ không liên lụy đến ngươi.
113 Ta cũng tò mò, hắn muốn nói cái gì?
Chúng ta chậm lại, mặt heo núi liền bắt kịp, cách ta còn có một trượng xa, liền quỳ bụp xuống trong bụi đất: “Nữ đại vương! Ta thành tâm tìm nơi nương tựa, xin ngươi nhận lấy ta đi! Ta khí lực lớn, việc vặt cái gì cũng có thể làm, cam đoan sẽ không cản trở ngươi!”
Cái gì?
Ta bản năng quay đầu nhìn Phượng Nghi, người này lại khóe miệng chứa nụ cười, nhìn nhìn ta lại nhìn nhìn tên mặt heo núi kia, vẻ mặt một bộ xem kịch vui.
114 Chu Anh Hùng vừa nói chuyện, bụng của hắn còn vừa ùng ục ùng ục đệm nhạc cho hắn.
Hắn có bộ dáng hơi xấu hổ, mặt da heo đen xì cư nhiên cũng có thể nhìn ra màu đỏ.
115 “Những thứ này đều là…”
Đầy mắt đỏ đỏ xanh xanh, trang sức lóng lánh, còn mang theo mùi thơm xông vào mũi.
Hương son phấn sáp bôi tóc tinh dầu.
Phượng Nghi quăng ra lại là những thứ này? Cũng may một ít tơ lụa gì gì đó rơi xuống đất trước, sau đó đám vụn vặt này mới đổ ra, nếu không cái hộp cái bình sứ, sò nho nhỏ kia thế nào cũng bị nát bấy rồi.
116 Mưa vẫn rơi.
Mưa tiếp tục rơi.
Ta nhìn Phượng Nghi, hắn trừng ta.
Đây… Đây rõ ràng là ép buộc trúng thưởng còn gì! Ta lại không mệt, ta cũng không muốn dựa qua… Hự…
Nhưng nhìn tư thái kia của Phượng Nghi, rất có xu thế ta không dựa vào hắn sẽ không bỏ qua.
117 Phượng Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, Chu Anh Hùng nhìn lại, run run, vội vã bắt đầu qua loa tìm kiếm tài vật dưới bàn trên bàn, lại lấy lòng kéo ghế dài qua: “Chủ nhân ngồi!”
“Hợ…”
Lần này ánh mắt mọi người trong điếm, lại đều từ trên người Chu Anh Hùng chuyển dời đến trên người Phượng Nghi.
118 Trong mộng, ta thấy được sự tình trước kia.
Ta kiếp trước, chỉ là một người không xuất sắc lắm. Đầu óc bình thường, diện mạo bình thường, thần kinh vận động cũng không phát triển, tóm lại, từ nhỏ đến lớn cũng vô duyên với cái loại chuyện làm náo động như vậy.
119 Ta và Phượng Nghi bị trói chặt như thế… Ợ, không hề có khoảng cách, lưng dán lưng, ừm, chân dán chân…
Dáng người Phượng Nghi thật tốt nha, hơn nữa cái này, bản thân nhận xét, không gầy chút nào, rất… rất…
Ta hình dung không được.
120 Phượng Nghi bắn ra một bụi lửa, thiêu đốt gã.
Một đám khói đen, đang cháy. Vô luận nó giãy giụa như thế nào, gào thảm như thế nào, cũng không thể thoát khỏi, khói đen này bị Nam Minh Ly Hỏa của Phượng Nghi từng chút từng chút cắn nuốt đốt sạch.