201 Thanh âm nặng nề liên tiếp không ngừng, tựa như sét đánh.
Ta mơ hồ nghĩ, sét đánh, ta phải nhân cơ hội tu luyện nhiều phút nào hay phút ấy. Cả mùa đông đều đần độn, được rồi, dù sao mùa đông cũng không có sét.
202 “Đừng sợ. ” Hắn thấp giọng nói: “Đừng sợ hãi. ”
Ta không biết, hắn là an ủi ta, hay là đang làm dịu lòng mình.
Hắn quay mặt ta qua, môi đè lên.
Ta ôm thật chặt cổ hắn, cảm giác môi hắn nóng hơn bất cứ lúc nào.
203 Trong mộng của ta, lại lần nữa xuất hiện cái loại cảnh tượng kỳ quái, giống như tận thế ấy.
Cái gì là ác mộng?
Chính là ngươi biết rất rõ thân trong mộng, nhưng không tỉnh lại được.
204 “Mấy hạt châu này, rốt cuộc có lai lịch gì?”
Ta và Phượng Nghi đắp chăn bông, thuần nói chuyện phiếm.
Thật sự là thuần nói chuyện phiếm. Trời sắp sáng, cũng không ngủ được, trong lòng ta nghi vấn tới tới lui lui không ngừng thay nhau ló đầu.
205 “Nàng cứ tu luyện theo như công pháp này. ”
Phượng Nghi giao cho ta chính là một câu như vậy.
Ta cúi đầu tụng chú ngữ trên giấy một lần, cũng nhớ kỹ trong đầu, đầu ngón tay ấn một cái, tờ giấy kia liền hóa thành tro.
206 Trong động lại mới thêm tám mươi bảy con chuột… Hôi Đại Mao xin ý kiến an bài cho chúng nó một phòng động rộng rãi, ta nói: “Loại chuyện này ngươi không cần xin ý kiến ta, tự mình quyết định là được.
207 Không, có người.
Ta nhắm mắt ngưng thần, bên phải phía trước không xa còn có hơi thở của sinh linh.
Ta mở mắt ra, bước nhanh về phía trước hai bước, nhìn bên tay phải.
208 Ta nghĩ, có lẽ ma cung muốn tìm về uy thế và quang cảnh thật lâu trước kia, ngàn vạn năm trước ấy. Nhưng không gian sinh tồn hữu hạn, bây giờ có ai chịu buông tha mọi thứ của mình? Nói ví dụ, ngươi mua nhà, tiêu hết tích góp, lúc chuẩn bị ở lâu dài, đột nhiên có người đến đuổi ngươi, nói mảnh đất này mấy nghìn năm trước là nhà hắn, bây giờ ngươi không có tư cách ở nơi này, ngươi chịu dời đi sao? Không dời thì đánh ngươi gần chết.
209 Cửa đây năm ngoái cũng ngày này, má phấn hoa đào ửng đỏ hây.
Má phấn giờ đây đâu vắng tá…
Ừ, thiệt nhiều má phấn không thấy nữa.
Ta ôm cái bụng tròn vo than thở một tiếng, hoa đào cũng không còn bỡn gió xuân.
210 “Tam Lục,” ta ngừng kim trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi không đi sao?
Trên bàn đè một tấm thiệp, sáng sớm mới đưa tới, “Đường rất xa, khí trời lại lạnh, không đi.
211 Cách rất nhiều năm gặp lại nàng.
Ta nhớ ngày đó nàng mặc một bộ váy màu tím, màu sắc ấy rất đẹp. Tóc của nàng rất đen, mặt trời chiếu vào, ánh sáng như nước lưu động phía trên.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 48
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50