81 Con nhện con dùng một sợi tơ treo đung đưa tới lui, sau đó bỗng nhiên đứt, nàng liền rơi xuống bể cá trước mặt ta. Ta vớt nó lên.
Nó vừa vẩy nước trên người, vừa hỏi ta: “Tam Bát tỷ tỷ, ngươi đang sợ sao?”
“Không sợ.
82 Thứ trong vỏ kia đã ra khỏi vỏ…
Độ trong suốt của cái bọc của ta, giống như… Ừm, giống như túi mua sắm plastic màu trắng của siêu thị kiếp trước, có thể nhìn thấy khoảng ba bốn phần cảnh tượng bên trong.
83 Ta vội vàng nhìn xuống, thế nhưng dưới con thiêu thân kia chỉ có một cái tên đơn giản, gọi là thất tâm nga, không viết gì khác. Đã không viết thứ này là lai lịch gì, cũng không viết nó có đặc tính gì.
84 Chúng ta từ một cửa động hẹp đầy lá cây dây mây chui qua, lúc sắp chui ra ta nghĩ nghĩ, vẫn là nhắc nhở bọn họ: “Cái cửa động này, là chỉ ra không vào…”
“Cái gì?”
Phượng Nghi ngạo mạn một cước liền đạp ra ngoài, sau đó hắn liền giống như một khối đá lớn, bị mạch nước ngầm không tiếng động thoáng cái liền cuốn đi, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.
85 Khi Tử Hằng thấy trước đây, những con thiêu thân này chỉ lớn cỡ bướm trắng bình thường, đến chúng ta thấy hôm trước đã biến thành lớn cỡ bàn tay.
“Đám thiêu thân này hẳn là sau khi ra khỏi vỏ lập tức biết kiếm ăn, bắt cái gì ăn cái đó, đương nhiên, máu tươi ăn rất tốt.
86 Không biết Tam Lục bây giờ thế nào? Lý thư sinh và nàng đang làm gì trong động nhỉ?
Có Hôi Đại Mao, trong động hẳn là không cần ta quan tâm. Hắn bình thường thoạt nhìn ngờ nghệch, thế nhưng trên thực tế đối với câu an toàn là số một này hắn hiểu còn sâu sắc quán triệt hơn ta triệt để hơn ta.
87 Tử Hằng lắc đầu, một lát sau, chỉ nói: “Ta cũng thấy không rõ, khi bói toán cũng không có kết quả, ta không biết chuyện ta muốn làm cuối cùng có thể làm được hay không, cũng không biết thế gian này cuối cùng sẽ như thế nào… Có lẽ là công lực của ta còn chưa đủ đi.
88 Ta vừa nói chuyện Tam Thất khác thường, chạy đi, cái nhìn của Hôi Đại Mao nhưng khác với ta: “Sư phó, thật ra ta nói, Tam Thất sư thúc nàng đi cũng tốt.
89 Hay là…
Ta khô khốc muột một ngụm nước miếng, không dám nghĩ tiếp.
“Sư phó… Người… không làm sao chứ?”
Có lẽ sắc mặt của ta quá khó coi, Hôi Đại Mao có chút lo lắng hỏi.
90 Ngoại trừ chỗ vừa nãy ta bảo Hôi Đại Mao đi xử lý kia, lại tỉ mỉ lục soát, còn có hai chỗ nữa.
Trong thời gian ngắn như vậy, muốn tránh khỏi vô số tai mắt trong động của ta… Nàng, ợ, sinh hạ những thứ kia, lại giấu đi, thật không dễ dàng.
91 Lộn xà lộn xộn, từng ngày qua thật nhanh.
Qua chừng mấy ngày bên ngoài cũng không truyền đến tin tức gì, theo như lời Tử Hằng bọn họ vốn nói, thời gian thiêu thân ra khỏi vỏ không dài như vậy, rất yên tĩnh, phải nói rõ là không có thiêu thân mới tái xuất hiện.
92 “Đào cô nương…”
Ta vì sao nghe hắn xưng hô với ta như vậy, cảm thấy rất không được tự nhiên chứ.
“Lý công tử à, thật ra chúng ta không quen, hẳn là không có lời gì để nói, ngươi nếu muốn bảo ta đưa ngươi rời đi, thì ta không làm chủ được.
93 Còn chưa kịp nhìn trên giấy viết gì, bỗng nhiên nghe được Tam Lục gọi ở bên ngoài: “Tam Bát, Tam Bát, ngươi đi ra. ”
Ta phục hồi tinh thần lại, trước không kịp nhìn trên giấy viết chữ gì, chỉ là vội vàng gấp gấy lại nhét vào trong ngực, sau đó đóng hộp lại, thuận tay cất vào trong hồ lô bên hông kia.
94 Tuy rằng Tam Lục đi rồi, ta nhưng lại mất đi tâm tình tìm tòi nghiên cứu cái hộp hạt châu kia.
Nhất định là bảo bối quý trọng hơn so với dải Lưu Vân này đi…
Ta sờ cái hộp ấy, cảm thấy hộp nặng trịch, nâng cũng nâng không nổi.
95 “Cái cái cái cái gì?”
Chữ đầu tiên ra khỏi miệng của Hôi Đại Mao đã cắn vào lưỡi, thần tình trên mặt quả thực… Cho dù vương mẫu nương nương Tây Côn Lôn lúc này đột nhiên hạ phàm múa thoát y trước mặt Hôi Đại Mao, hắn chỉ sợ cũng sẽ không kinh ngạc như thế.
96 Có điều lời nói của Phượng Nghi, cũng cho ta hiểu một việc.
Loại thiên tính góa phụ đen của ta này, khi đối mặt với thiên địch của mình, tựa hồ không có tác dụng.
97 Nói thật ra, né hai năm, ngoại trừ làm đạo hạnh của ta nhảy vọt ra, không làm can đảm và dung lượng não ta tăng lên bao nhiêu.
Cũng phải, năng lực có thể tu luyện sau này, còn trí tuệ… lại không có cách nào.
98 Ta vậy mà lại uống say.
Ta còn tưởng rằng ta không biết uống say chứ.
Bất quá rượu này đích xác rất thơm, vào miệng mềm mại, dư vị đậm đà.
Ta cảm thấy mình mơ một giấc mộng, trong mộng có người nói chuyện với ta, ta cũng đang nói chuyện.
99 Mai sơn cách Già Hội sơn không xa, thế nhưng ta chỉ từng nghe nói, lại chưa bao giờ biết nơi này cụ thể ở đâu.
Phượng Nghi nói cho ta, nếu như không có thiệp mời này, cho dù ngươi có xoay mấy chục năm ngoài Mai Sơn cũng tìm không được lối vào.
100 Ta ăn chút hoa quả, mặc nguyên y phục mà ngủ. Thật ra ta ngủ không được, đổi một chỗ mới, luôn phải quen lại.
Hôi Đại Mao đợi ở bên ngoài, hắn ở trong này cũng tìm được đồng tộc của mình, cũng là con chuột nhỏ rất có linh khí.