1 Mùa đông năm nay tựa hồ lạnh hơn so với những năm trước. Phủ tướng quân, một mảnh hiu quạnh. Vài nữ tử ở chính điện đều lạnh run. Đã không còn ngày xưa dựa vào nhan sắc tranh thủ tình cảm nay chỉ còn khuôn mặt tiều tụy.
2 Thân thể đột nhiên nặng nề như có một thứ gì đó đè lên ngực, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Ý thức có chút mê ly, giãy dụa muốn tỉnh lại nhưng lại có một áp lực nào đó khiến nàng không thể tỉnh lại.
3 Hình như nàng đã làm một giấc mộng rất dài, bao trùm một màu đen, nhưng luôn có một chút ánh sáng dẫn lối nàng. Cảnh Lăng không ngừng chạy theo thứ ánh sáng kia.
4 Giống như biết được không có chính mình ở bên Cảnh Lăng sẽ bất an nên Oanh Nhi rất nhanh thì trở lại.
Nhìn thấy Oanh Nhi xuất hiện ở cửa, ánh mắt Cảnh Lăng sáng ngời xóa đi ban đầu lo lắng.
5 Không có Oanh Nhi ở trong phòng lập tức mất đi nhân khí, nội tâm Cảnh Lăng phiền táo không thôi.
" Ra ngoài đi một chút, giúp thân thể hồi phục cũng tốt.
6 Một trận gió thổi tới, thổi bay vài sợi tóc, Cảnh Lăng nhịn không được hắt xì.
Oanh Nhi tiến lên vài bước, thay Cảnh Lăng chắn gió, " Công Chúa, gió lớn, về thôi.
7 Tới bữa tối, các cung nữ dọn đem đồ ăn dọn hết trên bàn.
Sắp xếp xong tất cả đều lui về sau, Cảnh Lăng phất tay cho tất cả lui ra, " Đều lui ra đi, Oanh Nhi ở lại.
8 Bóng đêm tràn xuống, trong phòng tắm hơi nóng bốc lên, mông lung huyền ảo. Khắp phòng tràn đầy hương thơm.
" Đem mọi thứ để lên trên đi. " Cảnh Lăng đi vào phòng tắm, xoay người nhìn về các thị nữ nói.
9 " Ngươi, trước xoay chỗ khác. " Cảnh Lăng đi ra khỏi bể, nói với Oanh Nhi.
"?" Oanh Nhi khó hiểu.
" Bảo ngươi xoay thì ngươi xoay đi. " Cảnh Lăng đem Oanh Nhi xoay đi hướng khác, ho khan một tiếng, nói " Ta chưa cho phép, ngươi tuyệt đối không được xoay lại, biết không?
" Đã biết, Công Chúa.
10 Hoàng Hậu vì nghĩ cho thân thể Cảnh Lăng sau khi rơi xuống nước cần phải tĩnh dưỡng nên miễn cho Cảnh Lăng không cần đến hành lễ trong một tháng.
Không cần mỗi ngày đi hành lễ, Cảnh Lăng càng vui vẻ thanh nhàn.
11 "Oanh Nhi, ngươi đã đi đâu?" Vừa đi vào điện công chúa, Oanh Nhi đã nghe
được thanh âm trầm thấp của Cảnh Lăng, lại còn mang theo một tia không vui.
12 Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, mới đó đã là thời điểm cuối tháng, Lưu Quý phi cũng lui tới mấy lần, đều bị Cảnh Lăng không mặn không nhạt ngăn cản trở về.
13 "Công chúa, mùa đông năm nay lạnh thêm rồi, ngươi nên mặc nhiều quần áo mới được. " Thay Cảnh Lăng khoác vào áo khoác ngoài, Oanh Nhi không yên tâm dặn dò thêm một câu.
14 Việc săn bắn bình thường đều là do các hoàng tử cùng các binh sĩ đảm nhiệm.
Cảnh Lăng đối với săn bắn cũng không phải là có niềm yêu thích đặc biệt, vốn là muốn giống như những năm trước tùy tiện tìm cớ đi săn mấy con mồi liền mang theo Oanh Nhi du sơn ngoạn thủy.
15 Căn cứ vào ký hiệu Thái nhi lưu lại, Cảnh Lăng rất nhanh đã tìm được chỗ Lục hoàng tử Cảnh Phong đang săn bán. Giống như Thái nhi đã nói, Cảnh Phong đứng cách đó không xa đã chất đầy con mồi, bên người Cảnh Phong cũng có mấy con mồi, xem ra là Cảnh Phong chính mình đem tới tay a.
16 Lúc chạng vạng tối, đi ra ngoài săn bắn người mang theo chính mình con mồi liên tiếp đều sẽ đến. Từng hoàng tử đều thu hoạch tương đối khá, trong đó, Cảnh Lăng con mồi tối đa.
17 Cũng dần dần thâm, một vòng minh nguyệt treo cao tại trong bầu trời đêm.
Cảnh Lăng nằm ngửa tại Oanh Nhi co lại trên hai chân, vẻ mặt mãn nguyện.
Oanh Nhi mỉm cười nhìn Cảnh Lăng, ấm nước trong ngược lại hơi có chút nước, thấm ướt rồi tùy thân mang khăn lụa.
18 Bởi vì lúc trước ngoài ý muốn hôn môi, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi ở giữa bầu không khí không hiểu khẩn trương lên. Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi, hai người một trước một sau đi ở trong rừng cây.
19 Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên lều, mang theo một hồi tình cảm ấm áp. Cảnh Lăng trở mình, thói quen sờ soạng một xuống giường bên cạnh, lại không sờ đến quen thuộc thân hình.
20 Tại Thú Liệp Tràng lại ở lại mấy ngày, Cảnh Lăng hãy theo Hoàng đế về tới trong nội cung.
Về phần Cảnh Bình, vốn cho là là Hoàng đế nhất thời cao hứng, lại không nghĩ rằng, Hoàng đế rõ ràng cho một tòa tiểu cung điện cho Cảnh Bình.
Thể loại: Ngôn Tình, Bách Hợp, Xuyên Không
Số chương: 105