1 Tác giả : Tế Dương Phi Vũ Thể loại : xuyên không, cải nam trang, oan gia, HE Tình trạng RAW : 91 chương (đã hoàn) Editor : Chris NguyenWeb :. bachgiatrang.
2 Màn đêm chán chường tịch mịch phủ xuống bao phủ cả thành phố S, Tại quán bar thành phố S, đêm nay nhất định nàng là nhân vật chính. Quán rượu nằm giữa hai bờ sông trong thành phố S yên tĩnh, có một chỗ gọi là SHUBO bar, không nổi danh nhất quy mô cũng không lớn, nhưng đêm nay nơi này lại chật ních Hỗn hợp đèn nê ông lóe lên, âm nhạc đinh tai nhức óc, trong sàn nhảy một đám cả trai lẫn gái điên cuồng quên mình nhảy đung đưa.
3 "Bà nội đây là Nhị đệ của Tấn Diệu sao ?" Tấn Diệu mới bốn tuổi không biết mẫu thân vĩnh viễn rời mình đi, chỉ biết là bà nội nói mẫu thân đi đến một nơi rất xa, có thể mỗi ngày đều làm bạn với ngoại phụ thân.
4 Hôm nay Tấn Dương mười tám tuổi đã trở thành một tên con nhà giàu không ai không biết đến, không người nào không hiểu. Hơn nữa tinh thông sống phóng túng, đánh nhau gây chuyện là chuyện nhỏ nhặt, cũng không học võ thuật.
5 "Bà nội ~" Tấn Dương vừa vào nhà trông thấy bà nội liền vọt tới ôm lấy bà nội làm nũng "Ha ha. . xương cốt của lão già ta đều bị Dương nhi làm cho hỏng hết a.
6 Ngày thứ hai ---- Tấn Nhân Võ hồi phủ Tướng quân "Cha !" "Cha!" Tấn Dương cùng Tấn Diệu ra cửa nghênh đón, Tấn Dương thay đổi tính tình cà lơ phất, cung kính đứng chờ ở cửa, không có cách nào, ai bảo nàng có một phụ thân chính trực ngoan cố chấp nhất a.
7 Tại một đình viện ven hồ, bạch y nữ tử ngồi trong đình, bàn tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt dây đàn, một luồng tóc đen trượt xuống vai, một khúc hát du dương từ đầu ngón tay nàng vang lên, tinh tế chảy xuôi.
8 "Cái gì ? Lão đại. . . ngươi. . . ngươi vừa mới nói ngươi muốn thành hôn, đối tượng là Thẩm gia. . . " "Lão đại, ngươi mới vừa nói Thẩm gia, không phải là Dương Châu đệ nhất thủ phủ Thẩm gia kia chứ ?" "Ách, chính là Thẩm gia đó a" Tấn Dương nói "Oa, không thể nào, lão đại.
9 Khăn voan đỏ rơi xuống đất. Bất thình lình xảy ra làm cho Thẩm Uyển có điểm trở tay không kịp. Có chút ngạc nhiên nhìn Tấn Dương. Không nghĩ tới hắn như thế lớn lên thật tuấn mỹ.
10 Sáng sớm, Thẩm Phú Quý tình thần vô cùng phấn chấn. Trên mặt nụ cười hiền lành, tất cả người trong Thẩm phủ đều nhìn ra lão gia tâm tình rất tốt. Quả nhiên là người gặp hỉ sự tinh thần sảng khoái.
11 "Thiếu gia ngươi đây là. . . . " Tiểu Thanh nhìn toàn thân Tấn Dương ướt đẫm, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi, tối hôm qua Mậc Ngôn trở về không phải nói mọi thứ hết thảy đều bình thường sao, như thế nào sáng nay thiếu gia lại.
12 "Thiếu gia, làm sao vậy ?" Tiểu Thanh gặp Tấn Dương không ăn cơm mà nổi giận đùng đùng đi ra liền vội hỏi "Đừng nói nữa, Tiểu Thanh tỷ tỷ, tiểu Mặc chúng ta đi, đi ra ngoài tìm thịt ăn đi" "Tìm thịt ăn ???" "Đúng vậy, Thẩm gia này quá khi dễ người, ngay cả thịt đều không cho bổn công tử ăn, hừ, hiếm có gì a, tự chúng ta tìm" Tấn Dương lôi kéo Tiểu Thanh cùng Mặc Ngôn chuẩn bị đi đúng lúc quản gia vừa vặn tiến vào.
13 "Công tử, chúng ta cũng nên nói một tiếng với Thẩm lão gia" Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt tức giận của Tấn Dương, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy thiếu gia nhà mình kiên trì đòi đi, đi theo bên cạnh Tấn Dương nhiều năm cũng biết tính tình Tấn Dương.
14 Tiên phát chế nhân (*ra tay trước để chiếm ưu thế trước khi đối phương hành động) Ba ngày sau, đám người của Tấn Dương đã trở lại phủ Tướng quân "Đã về rồi, đã về rồi" Gia đinh giữ cửa chạy vào trong nhà gọi lớn "Nhị thiếu gia đã về rồi" Lão thái quân vốn định ngủ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng la, vội vàng mặc áo ngoài vào "Tiểu Thúy nhanh đi nghe một chút, bên ngoài là nói ai ?" "Nhị thiếu gia đã trở lại.
15 Buổi tối người một nhà cùng ngồi ăn bữa tối. . . . Lão thái quân ngồi ở trên, Tấn Dương ngồi bên trái, Tấn Nhân Võ ngồi bên phải, mà Thẩm Uyển với danh nghĩa là thê tử đương nhiên là ngồi cạnh Tấn Dương Tấn Dương nhìn thấy Thẩm Uyển không gắp thức ăn mà ăn cơm trắng, mới phát hiện trên bàn đều là thịt, đột nhiên cười gian trá một tiếng, liền gắp một khối thịt kho tàu trước mặt, rất xum xoe thả đến chén bạch ngọc của Thẩm Uyển "Nương tử, ngươi gầy như vậy phải ăn nhiều thịt một chút, ha ha" Thẩm Uyển nhìn xem nụ cười thật to của Tấn Dương, tên con nhà giàu bụng dạ hẹp hòi, biết rõ nàng chỉ ăn chay, thế nhưng lại lấy một miếng thịt cho nàng "Ha ha, tướng công, ngươi cũng ăn" Thẩm Uyển cũng gắp một miếng thịt thả tới chén của Tấn Dương Nhìn qua rất giống một đôi ân ái, bên trong đấu nhau chỉ có hai nàng mới biết.
16 "Tiểu thư, ngươi thật muốn đi a" Nghiễn nhi có chút ủy khuất nói "Hắn một ngày chưa ăn cái gì, huống chi buổi tối rất lạnh, làm ra bệnh gì sẽ không tốt" Thẩm Uyển vừa lấy điểm tâm vừa nói "Nhưng là.
17 Lời Tấn Dương vừa nói ra, lập tức ba người lấy tốc độ ánh sáng sửa sang lại y phục của mình, chỉnh tề đứng thành một hàng "Tại hạ, Binh bộ Thượng thư đại công tử, Dương Thành" "Tại hạ, Lễ bộ Thượng thư Tam công tử, Lê Lễ" "Tại hạ, Hình bộ thượng thư công tử, Trần Côn" "Tiểu nữ là Thẩm Uyển" Thẩm Uyển nở một nụ cười nhẹ Vừa vặn nụ cười giết hết tất cả mọi người ở đây.
18 Nhìn Thẩm Uyển sắc mặt lộ vẻ vui thích còn chưa tan cùng ba người kia nói chuyện phiếm, Tấn Dương càng xem càng chói mắt. Mau một bước tiến đến chen giữa Thẩm Uyển cùng Trần Côn, khiến Thẩm Uyển lảo đảo "Thẩm cô nương !" Lê Lễ vội vàng vịn lấy Thẩm Uyển Thẩm Uyển không bận tâm chính mình cuống quít xem cuốn sách trong ngực có bị đụng hư hay không "Thẩm cô nương, ngươi không sao chứ ?" Lê Lễ đứng lo lắng hỏi Thẩm Uyển đem tay rút về "Không có việc gì" Vừa nói như vậy vài người liền thở phào Trần Côn có chút oán hận nhìn Tấn Dương "Lão đại, ngươi vội vã như vậy làm cái gì, nếu đụng Thẩm cô nương bị thương thì làm thế nào ?" Tấn Dương nghe xong nghiến răng nghiến lợi "Ý của ngươi là trách ta ?" Vài người nhìn ra Tấn Dương không cao hứng liền cười ha hả nói "Lão đại, ý lão tam không phải như vậy.
19 Tấn Dương cầm lấy quyển thi tập vất vả tìm được về nhà"Nhị thiếu gia" Gia đinh Tấn phủ nói"Ừm" Tấn Dương gật đầu nhẹ, gia đinh định đi đã bị Tấn Dương gọi lại"Nhị thiếu gia, có chuyện gì không ?" gia đinh sợ hãi, chính mình không làm gì sai đó chứ"Ách, kia cọp.
20 "Này thực vật so với người khó nuôi hơn nhiều !" Tấn Dương bĩu môi bất mãn nói. Trong miệng lẩm bẩm "Thực vật chết bầm""Hảo, thiếu gia của ta ngươi đừng khổ não, người không tốt dễ nuôi như thực vật, thực vật chỉ cần nước cùng ánh mặt trời, người thì không chỉ cần hai thứ này a" Tiểu Thanh gặp thiếu gia nhà mình có điểm mất hứng, đẩy nhẹ vai Tấn Dương nói"Nói như vậy người so với thực vật khó nuôi hơn nhiều có phải không ?" Tấn Dương hai mắt sáng long lanh nhìn Tiểu Thanh"Ừm, ừm" Tiểu Thanh bị Tấn Dương bằng ánh mắt hy vọng bức cho gật đầu liên tục, nàng thật sợ nếu mình trả lời chậm một giây đôi mắt kia sẽ chảy như "nước suối""Ha ha, vậy ta cũng không còn khổ não, hừ, thực vật chết tiệt, ngươi xem ta còn khó nuôi hơn nhiều, ta đến nay cũng không đem mình nuôi chết đã là kỳ tích vĩ đại a" Tấn Dương kiêu ngạo nóiPhanh.