1 Tên tôi là Phương Ngưng, 26 tuổi, cao 1m72, dáng người hơi gầy, chức vụ Tổng thanh tra thiết kế. Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, nháy mắt một cái, tôi đã được trường đại học tiễn ra bốn năm, đôi khi ngẫm lại bốn năm này lăn lộn trong xã hội, khó tránh bản thân thấy thổn thức, còn chuyện cuộc sống cá nhân, lại khó tránh việc không lâm vào trầm mặc.
2 Mấy ngày nay lúc nào Diệp Lê cũng ở bên cạnh tôi, cậu ấy và tôi đều được tuyển chọn, chỉ là không cùng một lớp, tôi thường ở trong lòng cậu khóc đến khi thiếp đi, vốn không kém bao nhiêu tuổi, nhưng khi ở trong lòng cậu ấy, tôi gửi được hương vị của mẹ, có nhiều lần ở trong lòng cậu ấy, tôi vô thức gọi mẹ, tôi là rất muốn mẹ, nếu mẹ còn sống thì thật tốt biết bao.
3 Mười lăm tuổi, tôi vừa đi học vừa đi làm, thời gian không có đủ để thưởng thức vẻ đẹp của bốn mùa, không có sức lực kết giao bạn bè, không có tiền để đi du lịch đâu đó, thời gian của tôi, toàn bộ đều giao cho sách vở và công việc.
4 Thanh tra thiết kế, nghe thì oai, nhưng trong lòng hiểu rất rõ, cuối cùng cũng chỉ là làm công bị cấp trên bóc lột sức lao động Nhưng như vậy cũng tốt, chứng minh tôi có giá trị lợi dụng với cấp lên, và nói lên năng lực của mình với cấp dưới.
5 Chửi nhau xong, Điền Hàm vỗ trán thở dài nói: "Mỗi ngày đều là cuối tuần thì tốt biết bao nhiêu, hai ngày này tớ phải chạy việc tới chết cho xem, phỏng vấn cả ngày, rồi phải viết bài, gửi bài,.
6 Diệp Lê ở trong hình, tóc dài hơi xoăn, nụ cười tự tin, dáng người cũng không có nhiều thay đổi, vẫn xinh đẹp quyến rũ như trước. Không biết tại sao, tôi thật muốn biết cậu ấy mấy nay năm sống ra sao, cậu ấy từng nói ở trong thư, đợi đến khi mâu thuẫn trong tôi không còn nữa, hãy đến tìm cậu ấy, tôi sớm đã không còn nghĩ ngợi gì nữa, vậy có nên đi tìm cậu ấy không? Cơ mà dù gì chúng tôi từng là bạn thuở nhỏ, ân cầm thăm hỏi cũng coi như được đi, chỉ là không biết nhiều năm rồi, cậu ấy có còn nhớ tôi không? Tôi kêu Điền Ham cho tôi số điện thoại của Diệp Lê, khuya về tới nhà tôi nhìn dãy số đến ngẩn người, không ngừng nghĩ xem có nên gọi hay không gọi.
7 Diệp Lê trong mắt có ý cười, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lúc lâu rồi hỏi: "Cậu tính để chúng ta đứng như vậy luôn sao?" "A~, đi, tôi ở lầu sáu. " "Cái này tôi biết.
8 Bởi vì buổi tối nói nhiều ngủ trễ, hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, Diệp Lê xoa hai mắt ngái ngủ nói với tôi: "Sáng tốt lành. " Lê cái thân nhức mỏi đứng dậy, vén rèm đẩy cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, tôi quay đầu cười nói: "Trưa tốt lành.
9 Thứ hai, gần bảy giờ sáng đồng hồ báo thức vang lên không ngừng. Rời giường, mặc quần áo, nấu chút cháo, ăn sáng, tám giờ hai mươi phút rời nhà, bắt đầu ngày mới.
10 Tàn tiệc, Ngụy Tử Mình nói muốn chở Diệp Lê về nhà, Diệp Lê lắc đầu nói : "Không cần, tôi ngồi xe của Phương Ngưng là được rồi. " Ngụy Tử Minh nhìn tôi cười cười rồi quay lưng đi, thấy hắn đi xa, tôi quay lại cười hỏi Diệp Lê: "Ngụy Tử Minh đang theo đuổi cậu?" Diệp Lê kinh ngạc nhìn tôi hỏi lại: "Sao cậu biết?" "Aiz~" Tôi kéo tay cậu ấy đi vào bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói: "Lúc thảo luận hai mắt lúc nào cũng dán lên người cậu, lúc ăn cơm cũng là thay cậu uống rượu, quỷ cũng nhìn ra.
11 Những ngày tiếp theo thật sự rất thú vị. Tôi và Diệp Lê bởi vì cửu biệt gặp lại, cũng vì quan hệ công việc, tiếp xúc càng lúc càng nhiều, sau tám năm chia lìa cuối cùng tôi cũng có lại thói quen có Diệp Lê bên cạnh.
12 Sinh nhật Hồng San, vội làm cho xong công việc, tôi phi như ngựa cùng Diệp Lê chạy thẳng tới Hồng gia. Diệp Lê vốn không muốn đi, cậu ấy không thích những nơi náo nhiệt, còn nói không có quen biết Hồng San, tự nhiên đi đến như vậy có chút khó coi.
13 P-note: Chương này cá nhân thấy nhức đầu chả có hay ho gì, xem hại não tâng bốc TQ quá thể, được mỗi vài đoạn cuối là có chút kịch tính, đọc tới chương này thỉnh đọc vài đoạn đầu và cuối, kẻo lại gây nhàm chán hết hứng thú đọc tiếp Lúc nghỉ trưa, ánh nắng theo cửa sổ thủy tinh rọi vào, làm cho văn phòng đắm chìm trong màu vàng rực rỡ, giống như Thượng Đế muốn cho ánh sáng may mắn chiếu vào người của tôi, tôi thoải mái ngửa mặt ngồi ở ghế xoay nghỉ ngơi, tận hưởng ánh mắt trời ở trên khuôn mặt.
14 Tôi vừa nãy nhìn thấy gì? Nhìn thấy cái gì??? Tôi nhìn thấy một cô gái cố chấp hôn Diệp Lê, đúng. . . đúng nha, chính là một cô gái đang cố chấp hôn một cô gái khác, ngoài trừ nhìn thấy ở trong phim, đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy, nhìn thấy rõ ràng là nữ hôn nữ , hơn nữa còn là cố chấp hôn, người bị cưỡng hôn lại là bạn của tôi.
15 Hai người họ ân ái xong mới ý thức được sự có mặt của tôi, chàng trai đứng trước mặt tôi, do dự hỏi: "Cô thoạt nhìn có chút quen mặt, cô là. . . " "Phương Ngưng" Diệp Lê thay tôi trả lời, rồi nói với tôi: "Đây là anh của tôi, Diệp Hàng.
16 Buổi tối tôi mất ngủ, ở trên giường, nằm xuống rồi ngồi dậy, lăn bên trái, lăn bên phải, cả đêm rối rắm. Chờ cơn giận đi xuống, chờ lòng bình tĩnh lại, mới giật mình nhận ra tôi từ rất lâu không có xúc động như vậy.
17 Diệp Lê giữa trưa không có xuất hiện, Diệp Hàng nói có thể Diệp Lê đi cùng đồng nghiệp khảo sát thị trường, nhìn lại sắp giờ làm việc buổi chiều, cùng Diệp Hàng nói mấy câu rồi chạy về công ty.
18 Khoảng cách của tôi và Diệp Lê không tới 2cm, "rầm" một tiếng, hình như có cái gì đó rơi xuống đất, tôi giật mình lập tực đứng thẳng, trên mặt thoáng nóng một mảng, cúi đầu nhìn ra là trái bóng Golf bằng đồng được chạm khắc tinh xảo bị rớt, tôi khom người nhặt lên, nghỉ quả bóng này rớt xuống cũng thật đúng lúc, trong lòng có chút hụt hẫng.
19 Sáng sớm, mắt chậm rãi mở, nhìn thấy Diệp Lê đang say ngủ, khuôn mặt an tĩnh như vậy, thuần khiết như vậy nhìn rất giống Thiên Sứ đang ngủ, tôi nhìn cậu ấy thật thật lâu, lặng lẽ cúi đầu hôn lên trán cậu ấy, đột nhiên nhớ lại câu chuyện cổ tích công chúa ngủ trong rừng, bất giác mỉm cười.
20 Sáng sớm thứ sáu, Hồng San gọi điện hỏi tôi tối nay có rảnh không, cùng cậu ấy đi dự tiếc, tôi hỏi tiệc gì, Hồng San nói: "Tớ giúp một nhà giàu xem xét ngọc Phật, nhà giàu cao hứng, hắn nói mẹ hắn sinh nhật, mời tớ đi dự.
Thể loại: Ngôn Tình, Bách Hợp, Xuyên Không
Số chương: 105