1 Mưa to, tầm tã như trút nước, cuồng loạn, phẫn nộ, bao phủ khắp cả đất trời. Xối xả đổ xuống mái hiên, vách tường, cây cổ thụ, đánh tới mọi đối tượng mà nó có thể công kích, cửa sổ nhà Kỷ Thuận Mỹ cũng không phải ngoại lệ.
2 Lúc ăn cơm, Cảnh Tiêu Niên phát giác Kỷ Thuận Mỹ có chỗ không bình thường. Nàng giơ đũa lên rồi lại đặt xuống, nâng chén lên húp cháo, được một nửa lại dừng lại, ánh mắt xuất thần nhìn phía trước.
3
“Y Khả, tới đây, Quán Đầu đi rồi!” Lúc Giảo Nhi gọi Kiều Y Khả thì Kiều Y Khả đang đứng ngẩn người trong phòng.
Sắc trời bên ngoài u ám, những đám mây trắng dần dần nhuốm màu mực, từ nhạt chuyển thành đậm, từ ít ỏi đến dày đặc, như một bức đồ thị cảm xúc xanh đỏ lên xuống không ổn định, nháy mắt liền thay đổi tâm tư.
4
Thời tiết rất đẹp, sắc trời màu lam nhạt trong suốt, ngẫu nhiên lại có vài đám mây, vương chút sầu ý nhàn nhạt.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn ngoài cửa sổ, ngồi yên đã thật lâu, mắt thấy đã gần tới trưa, nên là lúc khởi hành rồi, mà tâm tình lại rối bời, mệt mỏi không gợi dậy nổi chút tinh thần.
5 Lúc Kiều Y Khả đến nhà họ Kỷ thì đã có không ít người đến. Sân nhà họ Kỷ rộng mở, chiêu đãi một bữa tiệc mừng quy mô không được coi là lớn thì thật ra cũng đủ rồi.
6 Hai người tìm chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, Kỷ Thuận Nhân liền kích động đi ra từ bên trong, thẳng đến chỗ Cảnh Tiêu Niên. Cảnh Tiêu Niên lại nhíu mày, chợt loé rồi biến mất, rất nhanh lộ ra vẻ tươi cười, chủ động vươn tay ra: “Thuận Nhân, chúc mừng.
7 Tiệc tối lấy hình thức tiệc đứng tiến hành, những ai quen biết tự động tụ tập lại với nhau, có người bưng dĩa đứng dưới tán cây, có người cầm ly rượu ngồi cạnh vườn hoa, nhìn qua khung cảnh thực náo nhiệt.
8 Kiều Y Khả vẫn đợi cho đến khi mọi người đi hết cũng không thấy Kỷ Thuận Mỹ ra, mắt thấy người làm đã bắt đầu quét dọn sân, lúc này mới lưu luyến không nỡ nói tạm biệt với Kỷ thái thái rồi đứng dậy rời đi.
9 Kiều Y Khả thường thường nhìn điện thoại mà ngẩn người, rõ ràng biết Kỷ Thuận Mỹ sẽ không chủ động gọi tới nhưng cô vẫn không nhịn được chờ đợi. Cô thực nhớ nữ nhân kia, càng chờ đợi càng thêm nhớ, trong kí ức nụ cười toả nắng thỉnh thoảng hiện lên của Kỷ Thuận Mỹ thường thường nở rộ trước mắt, càng nhớ càng thêm đau đớn.
10
Mặt trời lặn xuống phương tây, ánh chiều tà vàng kim như thể bức rèm trước màn đêm, theo ánh tịch dương từ từ khép lại.
Kỷ Thuận Mỹ giơ cổ tay nhìn đồng hồ, tỏ vẻ có lỗi nói với Kiều Y Khả: “Ngại quá, Y Khả, tôi phải về rồi.
11
Đang cầm sách, Kỷ Thuận Mỹ lại ngẩn người, đang suy nghĩ thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Ban ngày có rất ít người gọi tới, trừ khi có chuyện gì, mấy ngày nay Kỷ Thuận Mỹ vẫn luôn canh cánh chuyện của Thuận Duyệt, cho nên theo phản xạ có điều kiện không khỏi bắt đầu thấy khẩn trương.
12 Đến lúc Thuận Duyệt tới gần, ánh mắt Kỷ Thuận Mỹ nhìn bọn họ tràn đầy phức tạp cùng nhuốm chút sầu lo. Điều chỉnh tâm tư một chút, ít nhất hiện tại cần phải giữ thể diện cho Thuận Duyệt.
13
Thút thít khóc, liền ngủ thiếp đi.
Lúc Kỷ Thuận Mỹ tỉnh lại thì sắc trời đã tối.
Trong căn phòng trống rỗng, không một hơi ấm. Thấy trên người hơi lạnh, nàng liền đứng dậy bật đèn lên, đi vào phòng khách.
14
Bữa sáng hôm nay rất phong phú.
Cảnh Tiêu Niên không hiểu sao có phần vui vẻ. Kỷ Thuận Mỹ có lạnh nhạt với hắn đến mấy cũng chưa từng chậm trễ bữa sáng của hắn.
15 Lúc Giảo Nhi tan tầm trở về, cô bất ngờ phát hiện trong nhà rực rỡ hẳn lên. Tuy bình thường căn hộ của hai cô gái khá sáng sủa sạch sẽ, nhưng chỉ giới hạn trong sạch sẽ bình thường thôi, mà hôm nay khác biệt rất lớn.
16
Cửa phòng ngủ khép hờ, Kỷ Thuận Mỹ nhẹ nhàng đẩy ra, đi vào căn phòng nhỏ của Kiều Y Khả.
Phòng không lớn lắm, đồ đạc khá đơn giản, một tủ quần áo, một bàn học, một ghế dựa, thêm vài cái đệm, ngoài ra không còn gì hết.
17 Thịt ốc rất trơn mềm, ăn vào miệng không hề có mùi bùn đất, nhẹ nhàng nhấm nuốt, hương rượu thoang thoảng hoà quyện trong từng thớ thịt, quấn quýt toả ra từng trận từng trận men say, đọng lại tràn ngập nơi đầu lưỡi rồi lan toả vào cõi lòng.
18
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Kỷ Thuận Mỹ dần nhỏ lại. Nàng nức nở ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn chiếc áo Kiều Y Khả đã bị mình vò đến nhăn nhúm.
Kiều Y Khả cúi người, lấy một tờ giấy ăn trên bàn, cẩn thận lau nước mắt trên mặt Kỷ Thuận Mỹ.
19 Nước trà ôn nhuận như ngọc, như thủa thiếu thời từng mường tượng một chàng thiếu niên tuấn tú, một thân quần dài áo dài, đạp trên lá rơi mùa xuân, mỉm cười mà tới.
20 Bởi vì chiều còn phải đi học, cho nên trưa Thuận Mỹ không dám ăn nhiều lắm, chỉ ăn một chén mỳ chả cá chay viên, lại nằm nghỉ một lát, để tránh Kiều Y Khả cười thể lực của mình.