41
Lần này vội vàng đến, quả nhiên khiến người ta đố kỵ.
“Tiểu Ngũ, cậu câm miệng cho tôi! Cậu mà còn nói lung tung thêm một câu nữa thì có tin đêm nay tôi cho cậu ngủ ngoài đường không hả!” Kiều Y Khả thấy mặt Kỷ Thuận Mỹ trắng bệch liền không khỏi đau lòng, hận không thể lập tức ném tiểu Ngũ ra ngoài cửa sổ.
42
Những ngày đông giá rét căm căm.
Mùa này vốn là mùa Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy khó vượt qua nhất. Trước kia khi đến mùa đông nàng rất ít khi ra khỏi nhà, ngay cả những buổi ra ngoài uống trà chiều hiếm hoi cũng giảm đi, bởi vì không thể chịu nổi không khí rét lạnh buốt giá cùng vô vọng triền miên kia.
43 Nếu một người không có tình yêu thì có phải cảm giác lúc này sẽ đỡ hơn không? Cho dù một mình lẻ bóng cô đơn, tâm như tro tàn thì ít nhất lòng như chết lặng cũng đủ cứng rắn, sẽ không phải nếm trải nỗi đau đớn đến thấu tim gan khi cõi lòng tan nát thành vô vàn mảnh vụn thế này.
44 Thuận Mỹ cảm thấy mình ngủ lâu lắm rồi. Có đôi khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, liếm đôi môi khô khốc muốn uống nước liền sẽ có người đút cho nàng uống mấy ngụm, uống rồi lại mơ màng tiếp tục ngủ.
45
Mở mắt, ánh sáng chói loà khiến người ta loá mắt, trong lúc mơ hồ, không phân biệt rõ giờ là ngày hay vẫn là đêm tối.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết sao đột nhiên lại có nhiều người xuất hiện như vậy, hình như còn có vô số toà cao ốc rậm rạp, ô tô phóng như bay, nhưng tất cả những điều này đều biến mất trong đám đông, đủ loại thanh âm ồn ào náo động, tiếng vui cười, tiếng gọi ầm ỹ, tất cả giao tạp cùng một chỗ, hỗn loạn không chịu nổi, điên cuồng thi nhau ập vào màng nhĩ, va đập vào thần kinh yếu ớt.
46 Kiều Y Khả không biết mình đã nằm bao lâu. Hình như không ngủ, nhưng cũng vẫn không tỉnh lại. Đầu óc mê muội mơ hồ, cảnh trong mơ và sự thật cứ lần lượt vụt loé những hình ảnh đen trắng tàn khốc, một lúc là Thuận Mỹ giữ chặt tay Kiều Y Khả khóc lóc nói “Y Khả chị đừng đi”, có lúc lại là Cảnh Tiêu Niên dữ tợn nhe nanh điên cuồng cười ép hỏi cô rốt cuộc có đồng ý không, một lát lại là hình ảnh một cô bé xinh đẹp như búp bê, nhếch cái miệng nhỏ nhắn, siết chặt hai nắm tay, một giọt nước mắt cũng không chịu rơi.
47
Không biết trời đổ mưa từ khi nào.
Không một tiếng sấm hay tia chớp, lạnh lẽo thưa thớt, trong trẻo tang thương, mưa mùa đông không có khí thế bàng bạc sắc bén như mùa hạ, không buồn bã ai oán triền miên khóc than như mưa mùa thu, càng không có sự vui mừng chờ đợi sau khi mất đi trong nỗi muộn phiền của mưa mùa xuân.
48 Kỷ Thuận Mỹ mở cửa ra, lẳng lặng đứng đó, nhìn Kiều Y Khả đi xa dần. Vẫn dõi theo đến khi bóng dáng kia chỉ còn như sợi chỉ mỏng mơ hồ biến mất nơi cuối đường nàng mới thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
49
Chỉ qua một đêm, Cảnh Tiêu Niên như đột nhiên già đi rất nhiều, ngay cả giọng nói cũng run rẩy mỏi mệt chưa bao giờ thấy.
Nước mắt dâng lên bờ mi, Kỷ Thuận Mỹ nói: “Cảnh Tiêu Niên, anh nói anh thích tôi sao? Anh thích tôi, thế nên ngay đêm tân hôn liền bỏ lại người vợ mới động phòng để đi tìm cô gái khác? Anh thích tôi, nên ở trung tâm thương mại dẫn theo tình nhân của anh, mắt không chớp một cái nghênh ngang rời đi? Anh thích tôi, cho nên để người tình của anh tới tận cửa làm nhục tôi, nhìn tôi cười chê sao? Cách anh thích tôi, chính là chưa bao giờ biết thương tôi, tôn trọng tôi, quan tâm tôi sao? Cảnh Tiêu Niên, nếu anh thật sự từng thích tôi, vậy tôi chỉ có thể nói, cách yêu của Cảnh đại thiếu gia anh thật sự quá đặc biệt, Kỷ Thuận Mỹ tôi vô phúc nhận nổi.
50
[Mười năm sau]
Ở mỗi một thành phố, nhà ga đều là nơi phồn hoa nhất. Nó huyên náo, chật chội, ồn ào, tang thương, trong sự huyên náo lại pha trộn với xa la, trong sự chen chúc ẩn dấu ngăn cách, bên trong sự ồn ào cất dấu trầm mặc, bên trong tang thương lại nghĩ tới ngày mai.
51
Cách xa nhau mấy ngàn dặm, ở một thành phố khác, một đô thành phồn hoa.
Đêm về, đứng trên cao nhìn thành phố, bạn sẽ nhận ra, ấn tượng tốt đẹp lúc ban đầu sẽ dần dần mơ hồ như sương mù, thẳng cho đến khi thành phố trong trí nhớ hoàn toàn thay đổi.
52
Không biết trời đổ mưa khi nào.
Lưa thưa lác đác, không yên lòng gõ trên mái nhà, rồi lại theo mái hiên tí tách rơi xuống bậc thang. Thanh âm không nhanh không chậm kia tựa như trong một ngày mưa buồn chán, ai đó vừa ngắm cảnh vật vừa lơ đãng ngân nga một điệu hát dân gian.
53
Rất nhiều năm rồi chưa từng nếm trải cảm giác đau đớn bén nhọn đến thế.
Mười năm nay, cho dù nhớ đến đâu cũng đã thành thói quen, như một căn bệnh mãn tính trầm trọng, trì độn, cứng đầu, thời thời khắc khắc tra tấn da thịt đã chết lặng, không đến mức đau muốn chết, lại nhất định là một sự dày vò.
54
Cuộc sống của Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên mất phương hướng.
Mấy ngày liền nàng tinh thần hoảng hốt, làm vỡ chén, đổ ghế, lúc tiểu Diễm quá bận rộn, nàng tới giúp một tay, không ngờ lại bưng nhầm đồ ăn.
55
Vạn lần Kỷ Thuận Mỹ cũng không ngờ sẽ gặp Cảnh Tiêu Niên ở nơi này.
Năm ấy sau khi tách ra, cứ gặp lại đứt quãng, Cảnh Tiêu Niên đi tìm nàng vài lần, nhưng sau đó nàng phiêu bạt không ngừng, cũng dần dần cắt đứt liên lạc.
56
Mùa xuân đến, đêm dài hơn, mơ một giấc thật sâu không biết đến tận nơi nào.
Đa số người khi tới mùa xuân luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc. Đã mấy lần Quán Đầu đưa tụi nhỏ đến trường muộn, khiến ngay cả tiểu Thuận cũng cười chọc hắn: “Chú à, chú ngủ nhiều thật đấy.
57 Kỷ Thuận Mỹ bệnh. Không biết không thoải mái ra sao, lại luôn thấy mệt mỏi, không vực dậy nổi tinh thần. Đau đầu cực kỳ, dạ dày cũng khó chịu, ăn một chút là thấy đau ngực.
58
Kiều Y Khả luôn có một ảo giác, chính là mỗi đêm trước năm bốn mươi tuổi luôn trằn trọc khó ngủ. Đến lúc vừa tỉnh lại, một đêm bạc đầu.
Trong nỗi nhung nhớ, vào khoảnh khắc trái tim như chìm đắm kia, cô đã tưởng kết cục của mình hẳn là như thế.
59 Cả đời này, hầu hết thời gian chúng ta đều không ngừng bước, càng không ngừng tìm kiếm. Chúng ta không biết rốt cục bản thân muốn tìm cái gì, chúng ta chỉ biết là, giữa sương mù mênh mông, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng mỏng manh phía trước, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gọi mờ ảo như có như không vang lên bên tai, chúng ta không dừng được bước chân đầy khát vọng, chúng ta không ngăn cản được nỗi mong chờ dịu êm ấy.
60
Hôn, nụ hôn tình ý triền miên lưu luyến không muốn rời.
Như điệp luyến hoa, như chú ong say mê nhuỵ, như ánh trăng êm dịu rải rác bên bờ Tây Hồ, như ở sâu bên trong ánh trăng, có thể mơ hồ thấy được mặt hồ rực sáng.