1 Vào mùa xuân, cây anh đào trong sân trường nở rộ, bị gió nhẹ nhàng thổi một cái liền rơi đầy trên vai người qua đường. Mang theo lờ mờ màu sắc cổ tích khiến người ta cảm thấy mộng mơ.
2 Cây anh đào đã bắt đầu héo tàn, mùa xuân vô thanh vô thức đến lại vô thanh vô thức đi, trước kia trên cây anh đào mọc đầy lá mới, xanh xanh nhạt nhạt, nên chuyện thay mới đều yên lặng không một tiếng động, chỉ là cuộc sống như vậy lại không có bất kỳ sự thay đổi nào.
3 Tin tức như thế nào không lối mà đi, Diệp Nại cũng không rõ lắm, chỉ là thật lâu sau đó, Diệp Nại mới dần dần phát hiện, ngày đó tin mình được tỏ tình càng ngày càng tăng nhanh.
4 Toàn bộ mọi nơi trong phòng đều là ảnh chụp của mình, đều có đủ loại kiểu dáng: vui sướng có, đau khổ có, mặc chế phục có, không mặc chế phục cũng có tràn đầy trong toàn bộ căn phòng, điều này làm cho Diệp Nại sợ đến nỗi không thể mở miệng, chỉ có thể cứ ngơ ngác đứng ở trong phòng của công chúa như vậy, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
5 "Ngày hôm nay là lễ tình nhân của Trung Quốc a. " Công chúa sáng sớm ở bên tai của Diệp Nãi nói không ngừng, Diệp Nại có một chút không hiểu, quay đầu nhìn công chúa nói: "Ta chưa từng bao giờ trải qua lễ tình nhân.
6 Khi mùa xuân đến, cây anh đào của Bổn gia toàn bộ nở rộ một mảnh yên hồng, vô cùng xinh đẹp. Vào ngày thứ bảy, công chúa như cũ rất sớm đã rời giường.