1
Hạ qua đi, thu sẽ tới. . .
” A nha, ta đã nói mà. . . Dung cô nương quốc sắc thiên hương, sao có thể bị tiểu ám khí cuả Bạch Phượng hạ gục?”- Đạo Chích vắt chéo chân ngồi ở trước giường, nhún nhún vai làm bộ nhẹ nhõm thở dài một hơi.
2
Qua một hồi thoả hiệp, Bạch Phượng sắc mặt thoải mái đứng ở đầu Tiểu Bạch bay trên trời, dưới đất Đạo Chích co chân chạy như bay để chỉ đường cho y. Bạch Phượng cúi đầu nhìn dáng người chạy sắp thành một đường lửa dưới mặt đất, không khỏi mỉm cười:
” Đã nhiều tuổi vậy rồi.
3 Hang núi sâu giữa mùa hè thật là chốn thích hợp để nghỉ mát, Đạo Chích lui vào góc giường, Bạch thiếu gia ngồi bên cạnh hắn, dùng áo khoác da cừu màu xanh nhạt bao lấy thân thể.
4
” Này, ta nói ——”
Bạch thiếu gia ngồi khoanh chân ở đầu giường, nhìn cái gã oán nam đang lui thành một đống
Cái đám oán linh (linh hồn ai oán) đang bay đầy bên cạnh ngươi này là gì.
5
Trong nháy mắt đã đến cuối thu.
Cái Niếp tuy nói rằng sẽ lưu lại cơ quan thành ít lâu, nhưng không quá nửa tháng sau vẫn mang theo Thiên Minh rời khỏi hẻm núi.