1 Chất lỏng lạnh như băng mang theo tất cả thần sắc u ám mạnh mẽ chiếm đoạt toàn thân. Hô hấp giống như dính lại, lại giống như bị mọi vật chèn ép đến ngưng trọng.
2 “Giám đốc Lý. ” Cổ Dĩ Mạt khiêu mi nhìn Lý Tuyền, nhấp mím môi, trong giọng nói lạnh lùng kia không có chút tình cảm nào gợn sóng trực tiếp đem không khí phòng họp vốn đã ngột ngạt kéo đến băng điểm.
3 “ Chờ một chút. ”
Cửa xe phía tài xế đột nhiên mở ra, từ trên xe bước xuống một người mặc quần áo công sở màu trắng, chẳng qua là mái tóc quăn đỏ thẫm hoàn toàn trái ngược với dự tính ban đầu cả người một than màu tráng kia, tỏ ra hết sức yêu mị.
4 “Hỏi rõ sao?” Cổ Dĩ Mạt hai tay vòng trước ngực, thấy Thẩm Mặc phía sau hai người, tròng mắt đen thoáng qua một tia sáng, nhìn Thẩm Mặc, khóe miệng kéo một nụ cười.
5 Đèn nê ông đủ màu sắc từ trên trời rực rỡ chiếu sáng, trải dài khắp đường đi.
Thẩm Mặc xách túi của cửa hàng tiện lợi, đứng trước của hàng, ngẩng đầu nhìn bông tuyết trắng tinh rơi xuống, trước mắt là một thế giới hỗn loạn, đi qua những đôi tình nhân tay trong tay, bọn họ tựa sát vào nhau, dầu dựa đầu vai dựa vai nói những lời yêu thương nho nhỏ.
6 Đêm qua tuyết xuống cả đêm, con đường tuyết đọng rất dầy, cảnh sát giao thông đã sớm đem tuyết ở giữa xúc sạch sẽ, chất ở hai bên. Dọc theo đường đi xuống, đều là một mảnh trắng tinh, mềm nhũn, trong suốt.
7 Cổ Dĩ Mạt xế chiều hôm đó liền đem Ngô quản lí cùng Vương quản lí kêu đến, mặt lạnh hỏi rõ sự tình, gọi cảnh sát tới, mang hai người đi.
Hai vị giám đốc ở Macao đánh bạc, thua tiền, liền đối với ngân sách hợp đồng công ty lần này nổi lên chủ ý, bởi vì lúc ấy Cổ Dĩ Mạt còn chưa tiếp nhận công ti, trái lại để cho hai người thừa cơ luồn lách.
8 Đêm đến.
Thẩm Mặc mặc áo sơ mi trắng cỡ lớn ôm máy vi tính xách tay ngồi ở trên giường xử lý văn kiện.
Nàng nhìn máy vi tính dồn dập các loại số liệu, não bộ lại bắt đầu phóng túng.
9 “Cổ tổng. ” Thẩm Mặc tròng mắt yên tĩnh suy nghĩ một hồi, liền mở miệng phá vỡ bầu không khí lúng túng.
“ Hử?” Cổ Dĩ Mạt ngước mắt, nhìn Thẩm Mặc cúi đầu nhìn mình, dây thanh chấn động, hỏi.
10 Đêm.
Cổ Dĩ Mạt khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn đèn đóm phía dưới rực rỡ, đoàn người huyên náo, con ngươi màu đen trầm xuống, quang ba ở trong đó chậm rãi dòng nước chảy, suy tính cái gì.
11 Đêm tuyết.
Thẩm Mặc xuyên thấu qua góc màn cửa sổ không kéo kín thấy được mấy điểm màu trắng, nàng gấp lại Thượng Thư Ký đem sách thả vào bên gối, phủ thêm áo choàng màu trắng xuống giường.
12 Ánh mắt đồng nghiệp tùy tiện đặt trên người Thẩm Mặc quá chói mắt ba giây, nhớ tới tính tình người này, liền thu hồi ánh mắt, tự mình chơi tiếp.
Ý niệm muốn mời nàng ngay cả một giây cũng không thể duy trì.
13 Tôi bây giờ 17 tuổi.
Ở cái tuổi 17 nên như thế nào chứ?
Thanh xuân, dâng trào, hăng hái, tiến thủ.
Các cô gái ở cái tuổi thiếu niên này, còn chưa cởi bỏ vỏ bọc lớn, vẫn còn tâm hồn trong sáng mơ mộng hoàng tử công chúa, còn có khuynh hướng thích ồn ào náo nhiệt, tính tình trẻ con.
14 Bởi vì hình ảnh hai đại mỹ nữ đứng chung một chỗ dùng cơm uống rượu thật đẹp, ngày thường hiếm thấy được hình ảnh dưỡng nhãn như vậy, nam sĩ cũng can đảm thêm một chút, nhào tới mời rượu, tiếp xúc ở khoảng cách gần.
15 Một năm kia là năm nhuận.
Trên lịch cũ có hai tháng chín.
Năm ấy là năm chậm trễ lần sinh nhật.
Mà ngày hôm đó đúng lúc là “Tuyết rơi nhiều”.
16 “Thế nào?” Thẩm Mặc thu hồi tầm mắt, xoay người vào phòng ngử đi tới cầm khăn mới, lúc trở về lần nữa nhưng phát hiện Cổ Dĩ Mạt vẫn yên tĩnh nhìn chằm chằm nàng, không nói.
17 “Ầm! Đông!”
Thẩm Mặc: “. . . . . ”
Thẩm Mặc đang rót canh giải rượu dừng tay lại, nàng nhìn chằm chằm canh trong nồi một lúc lâu, yên lặng không nói.
18 “Không đúng. ”
“Hử?” Thẩm Mặc đang lau tóc cho Cổ Dĩ Mạt, nghe được giọng nói buồn buồn của Cổ Dĩ Mạt truyền tới, dừng xoa tay, đáp một tiếng, là giọng thăm dò.
19 Tôi họ Khổng, kêu Khổng Nghệ, là bạn cùng lớp trung học đệ nhị với Thẩm Mặc.
Trong ba năm, tôi cùng Thẩm Mặc trao đổi cũng không nhiều.
Hoặc giả là khí tức quanh người nàng không cách nào để cho người khác đến gần, cảm thấy phá vỡ phần yên tĩnh kia, chính là một loại tội.
20 “Reng reng
” Thẩm Mặc tắm xong từ trong phòng ngủ đi ra, mặc một cái áo ngủ màu trắng che kín bắp đùi, hai chân còn mang giọt nước trong suốt, trắng nõn thon dài.
Thể loại: Ngôn Tình, Bách Hợp, Xuyên Không
Số chương: 105