1 “Tề Lạc, tan ca được rồi!” Chủ tiệm chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo trên tường.
“Ah, đợi cháu dọn dẹp mấy thứ này lại cái rồi về. ”
“Tề Lạc…” Chủ tiệm cầm một miếng bánh ga tô đã được gói kỹ: “Mấy ngày hôm nay nhờ cháu giúp mà cửa tiệm buôn bán tốt hẳn ra, ừ, hôm nay là đêm bình an, tặng cho cháu một món quà nhỏ, Merry Christmes!”
“Chàng trai” ở trong bếp ló đầu ra ngượng ngùng cười: “Cám ơn ông chủ ~”
………
Khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt thì đã 8 giờ.
2 “Nè, tui thật sự không làm gì cả! Chẳng qua chỉ cởi quần áo của cô trong lúc cô đang hôn mê — giúp cô xử lý miệng vết thương. Tui học y, bất kể trai hay gái trần truồng đều xem qua nhiều rồi — mặc dù là thi thể.
3 Nhìn đám người to con phía trước, Tề Lạc cảm thấy khuôn mặt của mình cứng đờ, hai chân nhũn ra.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, Tề Lạc, mày phải bình tĩnh!” Bạn nhỏ Tề Lạc không ngừng lặp đi lặp lại câu đó trong lòng.
4 Bạn học Tề Lạc ngồi trên sô pha, miệng không biết đang lẩm bẩm điều gì.
Thật không hiểu Âu Dương baba rốt cuộc là người như thế nào.
“Ông ta thật sự là đại ca xã hội đen?”
Trước mặt của mình là Âu Dương soái ca đang cười thầm cùng Âu Dương Nam lạnh lẽo như băng tuyết.
5 Mấy ngày tời, cuộc sống của hai người cùng một con mèo xem như hòa thuận.
Dưới nụ cười nghiền ngẫm cùng ánh mắt không có lòng tốt của Âu Dương soái ca.
6 Căn phòng tối đen, ánh đèn chớp động ở một góc.
Mà bên cạnh ghế sô pha có một vật thể màu đen bất minh đang loi nhoi cử động.
Không khí rất quỷ dị.
7 Ừm, tiểu bạch chính là tác giả ấy
Tề Lạc là đứa con dưới ngòi bút mà Tiểu Bạch thích nhất.
Diện mạo của nàng không tầm thường, thường xuyên bị trai gái nhầm lẫn là con trai, trong trường thường bị các học tỷ học muội chặn đường tỏ tình, thậm chí có fan cờ lúp bí mật mà ngay chính bản thân nàng cũng không biết.
8 Khi mở mắt ra, đã là nửa đêm.
Đưa tay sờ túi đá chườm trên trán mình, mỉm cười -- chắc hẳn cô ta rất ít chăm sóc người khác nhỉ.
Bởi vì. . . bình thường không ai lại đặt túi đá lên đầu người bệnh rồi mặc kệ họ cả.
9 Rõ ràng bật chế độ sưởi ấm trên máy điều hòa, thế nhưng. . .
"Ạch, này. . . "
Luôn cảm thấy không khí rất quỷ dị
Âu Dương Triết lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
10 Dù đã thực sự vào đông nhưng thời tiết hôm nay lại sáng sủa hiếm thấy, là một ngày tốt lành.
Mọi người tới lui trên đường đều dừng chân nhìn tổ hợp quái dị thu hút ánh mắt ở trước mặt.
11 Kỳ nghỉ sắp hết, tất cả dường như trở lại bình thường, nhưng hai người vốn như hai đường thẳng song song lại đạm đạm giao nhau.
Tề Lạc không hiểu, trong lần gặp nhau này đã xen lẫn một chút gì đó vui vẻ, hơi thở tình yêu như tới cùng mùa xuân, quấn quýt giữa hai người, xiết chặt, trói nhau cả đời.
12 Âu Dương Triết đi vào trong đã nửa tiếng, nhưng bên ngoài kho hàng không nghe được chút tiếng động đánh nhau nào, chỉ cảm thấy yên lặng tới quỷ dị, Bằng Phi đứng bên cạnh, mặc dù đang canh giữ Tề Lạc nhưng vẫn không khỏi liếc mắt nhìn quanh kho hàng.
13 Trong lúc ngã xuống, khuôn mặt Tề Lạc hiện ra vẻ tươi cười, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt kinh hoảng của Âu Dương -- bởi vì, nàng được an toàn.
. Ánh nắng ấm áp phả vào mặt, cảm giác rất mềm mại, nhưng hơi ngứa.
14 Trong vườn hoa u tĩnh, Tề Lạc quàng vai Âu Dương Nam ngồi trên xích đu, khó lắm mới có thời gian ôm ấp, tương thân tương ái nhau.
Lẳng lặng ngắm bầu trời đêm, đầy trời là sao, tuy là đầu xuân nhưng ánh trăng vẫn treo lên cao, vẫn đẹp không thể tả.