1 Trời quang, vạn dặm không mây.
Cây hoa lựu trong trường đại biểu cho sức nóng của mùa hè đang nở hoa rực rỡ, kèm theo tiếng ve, thật là dễ nghe. Tuy trời đang nắng, tuy bây giờ đang là mùa hè, nhưng gió thổi cũng rất êm dịu, trong không khí không có cảm giác nhớp nháp nhầy nhụa thường thấy của mùa hè, nói tóm lại, khí trời hôm nay nhẹ nhàng khoan khoái hiếm có, một ngày trời đẹp.
2 Phiền Tiểu Thử cảm thấy mi mắt bên phải giựt giựt dữ dội, trái là tài phải là tai, hôm nay không biết sẽ lại xảy ra chuyện không may gì.
Trong lòng miên man suy nghĩ, bước chân chạy thẳng đến trường học.
3 Đợi khoảng chừng hơn mười phút, một tên trong bọn cướp đi ra ngoài mua cơm, một tên đứng ngoài cửa gọi điện thoại, không biết gọi cho ai, xem ra nửa tiếng nữa cũng không có đi vào.
4 Phiền Tiểu Thử mơ màng tỉnh dậy sau cơn hôn mê, thì liền nhìn thấy băng sơn mỹ nhân kia ngồi kế bên người mình.
". . . " Phiền Tiểu Thử lập tức nhắm hai mắt lại, đồng thời hy vọng giá như mình chưa từng mở mắt ra.
5 Chuyện xảy ra sau đó quả thật còn nhanh hơn ngồi Tàu Thần Châu VI! Sau khi Phiền Tiểu Thử tỉnh lại trong phòng y tế, tất cả mọi chuyện đều 'chát chát bốp' tát vào đầu nàng.
6 Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*. Phiền Tiểu Thử là một tên tham tiền, nhưng việc đó và việc Phiền Tiểu Thử muốn báo ân hoàn toàn không dính dáng.
7 Đầu óc rối loạn, Mạc tiểu thư tự hỏi nhưng cũng cảm thấy vô cùng rối loạn, hiện tại trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng đều lung tung lộn xộn không tìm ra một manh mối nào.
8 Buổi tiệc hôm đó không để lại ký ức tốt đẹp gì cho Mạc Ảnh Hàn, nhưng buổi tiệc hôm đó lại cho Phiền Tiểu Thử một ký ức không tệ. Quan trọng hơn là, buổi tiệc hôm đó làm Phiền Tiểu Thử buôn bán lời không ít.
9 Bên đây Bạch Lam còn đang tức giận, chậm rì rì trả tiền. Bên kia Phiền Tiểu Thử đã vọt tới cửa công ty truyền thông Vân Tường.
"Xin lỗi tiểu thư, thời gian báo danh của chúng tôi thực sự đã kết thúc.
10 Giải đấu nhiếp ảnh gia của Vân Tường rất nhanh đã bắt đầu. Giai đoạn đầu tiên, các tuyển thủ phải nộp tác phẩm của mình chụp lên, đề tài tự do, chỉ cần là tác phẩm chưa từng dự thi bất cứ giải đấu nào, sau đó giao cho nhà bình phẩm chuyên nghiệp bình chọn.
11 Sắc trời đã tối. Bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe chờ đèn đỏ.
Cột đèn đỏ ở ngã tư này chạy hơi lâu, còn chia ra nhiều loại, Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe, buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
12 Mạc Ảnh Hàn mở cửa xuống xe, xoay qua nói với Phiền Tiểu Thử: "Xuống xe vào nhà trước cho ấm một chút. "
Phiền Tiểu Thử ngoan ngoãn xuống xe. Khẩn trương theo sát Mạc Ảnh Hàn, vào phòng.
13 Giá lạnh tháng chạp, nửa đêm, tuyết bay tán loạn.
Trong thời tiết như vậy, Mạc Ảnh Hàn nên nằm trên chiếc giường siêu bự của mình mới phải, nhưng tại sao vào một đêm như thế này, nàng lại phải bọc tấm rèm mỏng, đứng ở một nơi đầy tuyết? Còn phải ôm Mai uốn tới ẹo lui?!
Trong lòng Mạc Ảnh Hàn tràn đầy oán giận.
14 Mèo chiêu tài bị bệnh, Phiền Tiểu Thử khổ sở như bản thân sắp chết vậy. Cả ngày đều ngồi xổm bên cạnh Mạc Ảnh Hàn, chuyện gì cũng không muốn làm. Ngay cả ảnh nàng đã chụp để dự thi cũng chỉ rửa xong gọi Bạch Lam tới đưa đi giùm nàng.
15 Tác phẩm của Phiền Tiểu Thử thuận lợi tiến vào trận chung kết. Lại còn mang thành tích cao nhất tiến vào trận chung kết.
Nằm trong năm tác phẩm có triển vọng nhất, bức 《Mai Nguyệt Yến*》 của Phiền Tiểu Thử được đem ra triển lãm.
16 Bởi vì nguyên do nằm vùng, cho nên lúc Phiền Tiểu Thử chạy đến căn tin có hơi chậm, bên trong căn tin đã có rất nhiều người, căn bản không còn chỗ ngồi.
17 Phiền Tiểu Thử vừa rời khỏi căn tin lập tức không còn đau bụng nữa.
"Ôi~~ ta ăn no căng luôn a mèo chiêu tài. " Cảm thấy dạ dày của mình sắp bị vỡ ra, Phiền Tiểu Thử rất bất lịch sự đưa tay xoa xoa bụng.
18 "Này này. . . ta nói a, hôm qua ta lại thấy củ khoai lang đi ra từ trong phòng làm việc của bà chủ. " Dáng vẻ thần bí.
"Thấy chưa, ta nói cho các ngươi biết nha, có một lần ta đi vào giúp bà chủ rót nước, phát hiện bà chủ và củ khoai lang đang nhìn nhau đầy thâm tình nha, tình đến nỗi ta cũng không nỡ đi vào quấy rầy bọn họ.
19 Lại nói đến bên khác. Phiền Tiểu Thử vẻ mặt ai oán bị Mạc Ảnh Hàn kéo vào trong phòng.
Kết quả vừa vào cửa, thì bị Mạc Ảnh Hàn trả thù.
"Bốp!" Trên ót củ khoai lang ăn trọn một quả hạt dẻ khô.
20 Giữa bữa tiệc chúc mừng.
Mạc Ảnh Hàn buồn bực rất muốn giết người. Tuy đại sảnh có rất nhiều người, âm thanh cũng không nhỏ, nhưng Mạc Ảnh Hàn vẫn loáng thoáng nghe được những tiếng xì xì xào xào ở phía sau.