1 Trường nữ sinh trung học Majihabara.
Đúng với cái chữ “danh giá” mà người ta vẫn thường hay dùng để miêu tả, đây chính là ngôi trường hào nhoáng bậc nhất Nhật Bản.
2 Lớp 7 năm 3 trường nữ sinh trung học Majihabara. Giờ ra chơi.
“Nè, có phải chú tớ lừa đảo rồi không? Gần ra về rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cô gái đó gì hết?” – Sae nhăn mặt nói với Yuko.
3 Trên đời này không phải chúng ta cầu mong điều gì cũng sẽ thành hiện thực, có một số thứ mặc dù không muốn nhưng cũng phải đành chấp nhận, Takamina bé nhỏ của chúng ta bây giờ đã rất rất thấu hiểu chân lý này.
4 Thời hạn Haruna được thuê làm người yêu là bảy ngày, được bắt đầu tính vào lúc Haruna nhập học. Kể từ lúc đó đến bây giờ thì đã là hai ngày chẵn, tức thời gian còn lại là năm ngày.
5 Haruna kể từ lúc bị Yuko cho uống xuân dược thì ý thức cũng dần trở nên mông lung, cơ thể mềm nhũn vô lực dựa hẳn vào người Yuko. Haruna chỉ biết lúc này cơ thể cô đang rất nóng và khó chịu, cảm giác như muốn giải phóng thứ gì đó nhưng lại không tài nào làm được.
6 “Tôi bỏ việc, hủy hợp đồng đi. ”
Cảm giác như không khí trong phòng rất nhanh bỗng nhiên bị đông cứng lại, khoảng năm mười phút sau vẫn không ai lên tiếng, lúc này có thể nghe rõ tiếng kim chỉ giây cứ tí tắc kêu đều đặn trên chiếc đồng hồ treo tường.
7 Tất cả nữ sinh trường trung học Majihabara đều có một vị thế cao trong xã hội, đều có một chỗ dựa lưng vững chắc đó chính là gia đình dòng họ. Thế nhưng để sống trong cái thương trường luôn phải đấu tranh quyết liệt này thì ít nhiều cũng sẽ đều dính đến xã hội đen, dính đến những việc làm phi pháp, chỉ là độ sâu khác nhau mà thôi.
8 Đối với Haruna mà nói, thật lòng ngay từ phút đầu tiên cô chạm mặt Yuko, cô không hề có một chút ấn tượng nào cả. Trong mắt Haruna thì Yuko chính là loại người kiêu hãnh, lòng tự trọng cao, không coi ai ra gì.
9 Yuko ngoan ngoan im lìm dựa vào người Haruna, để mặc cho nàng dìu cô lên nhà, cô khẽ hé ti tí đôi mắt của mình để xem nơi Haruna đang ở, có vẻ như là một căn hộ của một khu chung cư cao cấp, Yuko thầm nghĩ tiền kiếm được từ cái dịch vụ đó chắc hẳn là nhiều lắm đây.
10 Hôm nay là một ngày mưa.
Mưa, làm người ta liên tưởng đến nỗi buồn, nỗi cô đơn. . .
Thế nhưng nó cũng khiến cho người ta dấy lên cảm giác lạnh lẽo rùng rợn.
11 Chiếc xe hơi sáng bóng dừng trước cổng biệt thự, đợi khoảng một phút sau thì cánh cổng tự động mở ra, xe lại tiếp tục chạy theo con đường mòn dẫn vào.
12 Biệt thự Kojima.
Mariko chậm rãi đi lên lầu, ngang qua ô cửa sổ trên tường, hôm nay là một ngày nắng đẹp. Ánh nắng mặt trời rọi vào cô như rót mật, Mariko hơi nhíu mày lại, chợt cô nhìn thấy một vài sợi tóc đen của mình bị dát vàng bởi những tia nắng lấp lánh ngoài kia.
13 Về đến nhà, Haruna mệt mỏi ném cặp sách qua một bên, nhanh chóng vào phòng tắm, UsaMimi thậm chí còn chưa kịp chạy đến quấn lấy cô.
Từng lớp từng lớp quần áo nặng nề dần được trút bỏ, Haruna quay đầu sang thì đập ngay vào mắt chính là hình ảnh phản chiếu của cô trong gương, mái tóc nâu bồng bềnh mềm mại, chiếc mũi cao thanh tú mà nhiều người vẫn hằng mơ ước, đôi mắt to tròn đặc trưng, đôi môi đầy đặn quyến rũ, tất cả tạo nên một khuôn mặt đẹp đến gần như là hoàn hảo.
14 Tối thứ sáu. 8h. Căn hộ chung cư cao cấp của Haruna.
Tiếng chuông cửa vang lên đều đều, kéo Haruna ra khỏi chương trình Variety Show mà cô đang chăm chú xem trên tivi.
15 Bữa tiệc đã kéo dài mấy tiếng rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, có vẻ như hôm nay mọi người sẽ vui chơi overnight đây.
Haruna sau khi rửa mặt ra thì cũng tỉnh táo được vài phần, một lần nữa bước ra ngoài sân vườn thì choáng với cảnh tượng đang diễn ra.
16 “Hai người bọn họ đang làm cái quái gì thế này!!?”
Ông Kojima ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào màn hình camera, không, có lẽ ông cảm thấy sốc nhiều hơn là ngạc nhiên, mà người đang ngồi phía sau, Shinoda Mariko, cũng chẳng khác là bao.
17 Trò chơi của gia tộc Kojima đã bắt đầu được khoảng 30 phút, và đã có hai người phải rời cuộc chơi. Tuy thế số người chơi vẫn còn khá nhiều, và đều là những người con của các gia tộc có tiềm năng.
18 “Chạy nhanh lên!!!”
Yuko. . . Yuko!
“Tôi bảo cậu chạy nhanh lên!!!”
Đoàng!
A. . .
Mình đang làm gì thế này? Mình đang làm gì thế?
Đừng! Làm ơn! Cái thứ tiếng rợn người đó làm ơn đừng vang lên nữa!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Xoảng!
Rầm!
“Y-Yuko.
19 “Oshima Yuko, có mặt. ”
Yuko một mực giữ vững dáng vẻ bình thản từng bước từng bước tiến lại về phía Haruna lúc này đang khuỵu hẳn xuống mặt đất. Có vẻ như tinh thần cô mèo cực kì không ổn định, là vì quá sốc, hay quá vui mừng đây? Mà thôi cái nào cũng được cả, vì ngay cả Yuko cũng chẳng dám tin rằng bản thân cô thực sự còn nguyên vẹn mà đứng ở đây.
20 Thời gian vốn trôi qua rất nhanh, thấm thoát tiết trời cũng đã sắp vào Đông. Không còn những tia nắng mặt trời gay gắt, cũng không còn cái cảm giác oi bức mỗi buổi trưa hè nữa.