1 – Tiểu Thường, con đi mua thêm bột về đây cho ta.
– Dạ.
– Tiểu Thường, con đi mua thêm nhân đi.
– Dạ vâng.
– Tiểu Thường, lấy dùm ta cái khay trên bàn.
2 Tiết Sương Giáng năm ta bốn tuổi, ta bắt gặp một thằng nhóc đi trong sương mù, chầm chậm tiến về phía ta. Lúc ấy, một cảm giác kì lạ nhưng chán ghét bất chợt nổi lên trong lòng ta.
3 – Tiểu Thường, ta có chuyện muốn nói với ngươi. – Hôm nay là một ngày Đại Hàn, khí trời rét đậm, ta liên tục hà hơi vào một bàn tay trong khi tay kìa thì đang được tên Vô Lại nắm chặt.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một năm sau đó, khi chúng ta đã thành thân vào ngày lành tháng êm, vào đêm động phòng, sau khi đã trải qua mây mưa vần vũ, ta và hắn cùng tâm sự với nhau.
5 Thế là, hôm sau…
Kết thúc nghị sự.
Tất cả bá quan văn võ đều đã thoái lui, chỉ còn lại một người, hiên ngang đứng thẳng như ngọn đèn tỏa sáng giữa trời, gương mặt lạnh lùng.
6 Công bộ Thượng thư cẩn thận lôi từng người trong số các cung nữ, thái giám canh gác, hầu hạ trong ngày hôm đó ra tra hỏi.
Cuối cùng, hắn biết được:
Hộ bộ Thượng thư đúng là đã ngủ lại tại Tử Quỳnh điện, hôm đó, sau khi thái giám đưa hắn về điện đã canh gác đến sáng mà không hề rời đi.
7 Buổi tối.
Lâm Giang lầu.
Ánh trăng như chiếc mâm bạc lớn, treo lơ lửng giữa bầu trời.
Tựa vào lan can, mắt nhìn xa xăm, trên sông, thuyền to, thuyền nhỏ đi lại tấp nập, từng đợt sóng cứ thay phiên nhau vỗ vào bờ, tất cả tạo thành một cảnh sắc vô cùng rực rỡ.
8 Đêm đã khuya.
Trải qua ba tuần rượu.
Cuối cùng, Công bộ Thượng thư cũng biết được chân tướng.
Nhưng chân tướng này lại không phải là chân tướng mà Công bộ Thượng thư muốn biết.
9 Mang theo sự tức giận vô cớ bước ra khỏi Lâm Giang lầu.
Vừa hạ chân định bước xuống bậc thang cuối cùng được làm bằng đá kia.
Từ xa, tiếng vó ngựa như cuồng phong thổi đến trước mặt hắn.
10 Nửa tháng sau.
Tại Ngự hoa viên.
Hai cái bóng, một đỏ một xanh thấp thoáng.
Hoàng đế chắp tay sau lưng, mỗi một bước đi của ngài lại dẫm lên những viên sỏi nhỏ rải đầy trên đường mòn, Hoàng đế thở dài: “Ái khanh à…”.
11 Quả thật là Công bộ Thượng thư có đánh rơi một miếng ngọc bội.
Cho nên ngày trước, hắn dùng lý do đánh rơi ngọc bội để tra hỏi về việc bá quan văn võ ngủ lại cũng không phải là nói dối.
12 Từng ngày trôi qua.
Không khí dần dần trở nên oi bức, những cơn mưa mùa hạ liên tục kéo đến.
Sấm chớp vang trời, sau đó, trời mưa như trút nước.
13 Dạo này, trong lòng Hoàng đế có chút không vui.
Thường xuyên mất ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, trong giấc mơ lại vang lên giọng nói của hai tiểu hài tử.
14 Trải qua lần ầm ĩ này.
Tâm trạng Hoàng đế càng lúc càng không tốt.
Đêm xuống, y lại trằn trọc không yên.
Cuối cùng, Hoàng đế đành đứng dậy.
… …
Thế là…
Phía trong phủ Công bộ Thượng thư, tại phòng ngủ.