1 Mùa thu năm Bính Thân, An Nam quốc, Hàm Yên muội muội gia nhập Hình thiên hội.
“Dao tỷ à, tỷ chắc đây là hội sát thủ chứ?”
Tiểu Dao khẳng định: “Chắc! Chúng ta toàn bộ đều là sát thủ đệ nhất…”
Hoa Nhược Song sặc trà: “Cái gì? Ta tưởng chúng ta là hội buôn đồ cổ.
2 Mạc Lăng: Ta là thiên hạ đệ nhất đạo tặc, giỏi khinh công.
Hoa Nhược Song: Ta là kẻ biết tất cả mọi chuyện trong thiên hạ.
Mộ Nhược Ngôn: Ta có biết chút chút về ám khí.
3 Tiểu Dao: “Hôm nay chúng ta kết nạp thêm một thành viên mới, người này là vương gia nha!”
Na Dương: “Vậy tức nghĩa là hắn có rất nhiều tiền?”
Mạc đạo chích: “Ta muốn trộm đồ trong phủ nhà hắn!”
Yến tỷ: “Chọn đi, muốn hiến nghệ hay hiến thân?”
Nhược Hy: “Lột đồ, bán cho kĩ nam quán!”
Tiểu vương gia Hách Mi lệ rơi đầy mặt, rụt rè nói: “Ta có thể …xin rút…”
=========================
Chương 3: Đi ăn trộm thì đừng mặc đồ trắng.
4 Bạch Cẩm Y: “Dao tỷ à, có người muốn gia nhập hội mình!”
Dao Dao gật đầu như giã tỏi: “Được được, nạp vào làm nô tỳ của ta. ”
Nhược Hy mài dao: “Sao cha nuôi dám, nô tỳ của cha nuôi chỉ có thể là ta thôi.
5 “Sư phụ, người biết ta không hề yêu người chứ?”…
. .
“Sư phụ! Võ công này ta trả lại người, ơn thu nhận này ta cũng trả lại người…”
Năm đó, hắn đưa tay ra, lại không thể níu người kia đừng rời đi, người kia dù tự tay phế tất cả võ công của mình cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn.
6 Mặt trời ngả về phía tây, bóng người ngả về phía đông…
Đêm nay, hai người tìm được một ngôi miếu hoang nghỉ lại. Mộ Nhược Ngôn tự giác thực hiện vai trò của kẻ hầu người hạ, kiếm về rất nhiều củi, đốt lên một đống lửa lớn.
7 Nhược Hy: “Đây là người nào?” *chỉ Tịnh Yên*
Nhược Ngôn: “Tiểu muội muội. ”
Nhược Hy: “Được lắm, nó là em gái vậy huynh coi ta là cái gì!”
Nhược Ngôn: “Vậy ta hỏi muội đây rốt cuộc là ai?” *chỉ Dao Dao*
Nhược Hy: “Phụ thân!”
Nhược Ngôn: “Mộ Nhược Hy, ta không nhớ cha của chúng ta trẻ như vậy!”
Nhược Hy *hừ lạnh*: “Ngươi suốt ngày chìm đắm trong mỹ (nam) sắc, còn nhớ được cái gì!”
Nhược Ngôn: “Ta…ta…”
===========================
Đêm khuya trăng thanh gió mát, trên nóc nhà có người.
8 Hỏi: “Rốt cuộc Thanh Sương kiếm có huyền cơ gì?”
Mộ Nhược Ngôn: “Bảo vật trấn môn!”
Mạc Lăng: “Thể hiện bản lĩnh siêu trộm. ”
Na Dương: “Tỏ ra nguy hiểm.
9 Có một câu chuyện kể lại thế này.
Một ngày, một người tiều phu đi lên núi, có gặp một con thỏ nhỏ đứng ngốc ở dưới một tán cây hòe, anh ta liền đưa cho con thỏ một cây rau cải.
10 Ở giang hồ có một truyền kì, đến đứa trẻ ba tuổi còn biết tại phái Không Động có Thanh Sương kiếm, do đích thân chưởng môn nhân đầu tiên rèn ra. Thân kiếm bằng sắt nung rồi rèn liên tục bốn mươi chín ngày.
11 Hành trình bọn họ đi tìm Mạc Lăng không được nhanh cho lắm, phải mang theo đứa nhóc miệng còn hơi sữa, cùng một tiểu muội muội lúc nào cũng yếu nhược, sợ sệt, quả thực không làm cách nào mà nhanh được.
12 Mạc Lăng mơ mơ màng màng tỉnh giấc, hình như hắn đã ngủ rất lâu rồi, khung cảnh bên cạnh rất không thích hợp, còn có một người mặc đồ trắng. Cô ta không hề động, đang ngồi dựa vào một thân cây lớn, mắt đăm chiêu nhìn ra xa xăm, bọn họ đang ở bìa rừng, hẳn là cách Sơn Dương Trại xa lắm.
13 Dao Dao nhíu mày nhìn người trước mặt, không nghĩ rời đi hơn một năm, gặp lại hắn lại biến thành bộ dáng này, có chút không quen thuộc.
Không phải trước đây hắn luôn vô dục vô cầu, không bỏ bất cứ thứ gì vào mắt sao.
14 Năm năm sau …
Mạc Lăng sau khi chia tay Na Dương tiểu thư lại không tìm được Dao Dao. Mà khi đó, Bạch Cẩm Y thực sự bị giết chết. Hắn trở thành một lãng khách giang hồ, ngày ngày lang bạt tìm nàng.
15 [Kịch trường] Sói và dê con
Sau khi nhìn thấy người bên ngoài, Tà thiếu rầm một tiếng, đóng cửa lại. Mạc Lăng đập cửa thùm thùm hét lớn: Mở cửa! Mở cửa!
Tà thiếu (tiểu dê): Mật khẩu?!
Mạc Lăng (sói ca): A…! Dê con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, mẹ đã về nhà, cho dê con bú!
Tà thiếu đỡ trán: “Ngươi nghĩ ta ngu à? Mẹ ta rõ ràng là nữ.