1
“Nè! Anh không có nghe em nói chuyện sao?”
Hai mắt Quý Lan Thanh phiếm đỏ, khí thế hừng hừng ngồi trên sô pha gây sự chú ý của người đàn ông, hai gò má phấn nộn thanh tú vì tức giận mà phiếm hồng, giống như mèo Ba Tư cao quý phát ra thần khí bức người, đôi môi anh đào vì tức giân mà cong lên, gần như có thể treo ba cân thịt.
2 “Ồ, vậy sao?” Cao Thiên Dực đang đánh chữ bỗng ngừng lại, không đến vài giây liền tiếp tục, dường như đối với anh Quý Lan Thanh chỉ là đang báo cáo,vẻ mặt một chút cũng không biến đổi.
3
“Nghe nói bên ngoài mưa rất to, lại nổi gió lớn, lốc xoáy”
“Anh nói cái gì? Có lốc xoáy?” Quý Lan Thanh đang đặt tay trên nắm cửa bỗng dưng cứng đờ, cậu chuyển hướng… Nhìn về phía Cao Thiên Dực, ánh mắt trừng lớn.