1
Giang Duy lần đầu nghe cái tên Lý Hiên này là lúc tâm tình đang cực kì bất hảo.
Cái tên hỗn đản Lý Hiên này từ đâu chui ra trêu chọc hắn, cái người này, nga, sai rồi, là cái tên này xuất hiện thật không đúng lúc đi.
2
“Giang Duy! Ngươi hiện tại sao lại ngang bướng như vậy? Có phải là không ai quản được ngươi không?!”
Văn phòng làm việc truyền đến một hồi gào thét, làm cho vô số người thờ ơ đi qua ghé mắt vào coi, người biết chuyện thì che miệng cười khúc khích, kẻ không hay thấy vậy liền đóng chặt cửa phòng lại.
3
“Lí Hiên…” Giang Duy lẩm bẩm tên người kia…
Lần trước nhìn xa, không thấy hết được vẻ ngoài a, hôm nay nhìn gần vậy, mới thấy Lí Tu một chút cũng không nói điêu…
Người đứng đầu như hắn hẳn phải có 80 tùy tùng đi theo chứ, nhìn ra thấp hơn một chút, mặc áo cảnh phục màu lam càng tôn lên dáng người hoàn mỹ, đôi lông mày đen cùng đôi mắt thâm tuyên (sâu thẳm khó lường).
4
Đêm.
Nhìn bộ ấm trên bàn trà, Giang Duy đột nhiên cảm thấy kì quái, sự tình cớ sao lại phát triển thành cái dạng này chứ?
Đêm nay, hắn mời Lí Hiên về nhà ăn cơm.
5
Năm nay mùa hạ tới có phần sớm, dù cho cây bên đường tỏa bóng mát vẫn không đủ để xua đi ánh nắng chói chang.
Nhà trẻ Xuân Thiên giờ tan học, ngẫu nhiên hai người Giang, Lí cùng đi đón Giang Hoài, tiểu tử này hôm nay có vẻ cao hứng lắm, dọc đường đi đều cười nói vui vẻ, làm hai người họ không khỏi mỉm cười.
6
Nói là thế chứ, nhà có trẻ nhỏ, Giang Duy cũng không dám uống say đến không biết trời đất, chỉ uống vài chén cho thoải mái thôi.
Giang Hoài ăn no liền ngoan ngoãn vào phòng làm bài tập, hắn hôm nay được nhận quà lại còn được ăn cơm ngon, đã muốn hoàn toàn thành phe của Lí Hiên rồi.
7
Đêm đen gió lộng, đúng là thời cơ tuyệt hảo để trộm cắp.
Đông trấn gần đây thường ngủ sớm, con phố tối đen một mảnh tĩnh lặng.
Nơi góc nhỏ tối tăm của ngã tư, mấy cái đèn đường hỏng còn chưa thay, khiến không gian càng thêm u ám, vài tên lén lút khẽ nói thầm với nhau, mắt còn đảo xung quanh, tựa hồ như đang đợi ai đó.
8
Lí Sở cầm một tập tài liệu mang sang phòng điều trị của Giang Duy.
Còn chưa có tới cửa phòng đã nghe thấy truyền ra tiếng cười đùa ầm ĩ, bọn họ thực ra dáng bệnh nhân cần điều trị đi!
“Các đồng chí hảo…Ta thay mặt cục cảnh sát Đông trấn còn có Trung ương Đảng đến thăm các ngươi…”
= = “Sở trưởng hảo…”
Bốn người họ nhìn Lí Sở phá lên cười, đồng thanh hô.
9 Lí Hiên không phải là dân địa phương, thế nên không có thuê phòng trọ ngoài mà vào kí túc của cảnh sát trụ, như thế Lí Sở sẽ cho dư thêm một khoản trợ cấp.
10
Giang Duy gọi điện báo Giang Hoài, mấy ngày nay hắn có nhiệm vụ không về nhà được, đành nhượng hài tử ở tạm nhà Lí Sở, không biết nó có chế nhạo cái chân bó bột của tỷ tỷ Lí Tu không ta~ ( – – ngươi cho rằng hắn cũng như ngươi chắc?)
Dặn dò con trai xong xuôi, hắn rời phòng, ban đầu tính rủ Lí Hiên ra ngoài ăn, chính là cũng không biết người ta đã ở trù phòng làm xong hết thảy.
11
Giang Hoài là con trai Giang Duy, năm nay sáu tuổi, đang học tại nhà trẻ Xuân Thiên bên thành Nam, lớp hoa hồng.
Nhìn theo góc độ của người ngoài mà nói, Giang Duy cùng Giang Hoài không có lấy một điểm chung để được tính là cha con.
12 Trở lại kí tức, tâm tình Lí Hiên không tồi, còn muốn khen ngợi Giang Duy, tuy là cách dạy con của y có phần trắc trở, nhưng Giang Hoài thực là một đứa trẻ lanh lợi mà.
13
Thời gian trôi qua như nước chảy, đảo mắt một cái, Lí Hiên đã tới Đông trấn này một năm rồi.
Cũng đã nửa năm rồi, xảy ra cũng không ít chuyện, tuy là chỉ có mấy chuyện đỗ lạc cỏn con, nhưng đối với người Đông trấn mà nói, đây cũng đủ để bọn họ rảnh rỗi thưởng trà bàn luận đôi ba giờ đồng hồ.
14 “Ngươi còn có tâm tình thu tiền nàng?” Lí Hiên thấp giọng cười khẽ, chuyển đề tài, “Nghe nói trường Giang Hoài học, khai giảng là phụ huynh phải đến đấy?” Ngón tay hắn lướt qua trên môi, che đi tiếu ý.
15
Bên này, Lí Tu cho dù rượu say bí tỉ vẫn cố lôi kéo hai người Giang Lí, bên kia, đầu sỏ Dương Đằng chỉ có một mình khốn khổ chiến đấu.
“Mẹ, ngươi giả bộ bênh bắt ta trở về rốt cục là có chuyện gì?”
Ngàn vạn dặm xa xôi, gió bụi mệt mỏi, Dương Đằng từ Quảng Đông trở về Hồ Nam, dọc đường đi thấp thỏm không yên lòng, đẩy cửa nhà mình, chứng kiến lão mẹ đang “Hô hô” cười, xem “Mẹ chồng ghẻ lạnh con dâu” thật hào hứng đi, trong nháy mắt đông cúng lại hết cả…
Trong điện thoại, tiểu muộn đã nói gì với hắn chứ? Lão mẹ sinh bệnh nhập viện, sốt cao không hạ, khóc lóc thảm thiết, kháo! Hắn sớm nên nghĩ tới trò lừa bịp này mới phải!
Dương Đằng bất mãn trừng mắt nhìn ai đó đang một mực nhìn vào máy tính, đối với huynh trưởng ngoảnh mặt làm ngơ, “Đồng bọn”, không nghĩ tới nàng cũng sẽ diễn kịch nha! Tưởng giả bộ không biết là thoát được chắc? Đợi lát nữa thử xem!
“Có chuyện gì! Thân là mẹ, muốn gặp con trai mình không được sao!” Bác Dương đã ngoài năm mươi, sức khỏe vô cùng tốt, sắc mặt hồng nhuận, oán trách con trai đi công tác liên tục, “Ngươi đúng là đồ vô lương tâm mà! Công tác xong, ngươi có mấy lần trở về nhà hả! Ta xem ngươi đi như thế, đức hạnh là gì có khi ngươi cũng quên rồi đi! Chỉ biết hàng tháng gửi tiền về, tiền là gì chứ! Ta nói ngươi biết! Ta cũng có tiền lương, có thể tự mình sinh sống! Không thèm tiền của người gửi! Hứ!! ╭(╯^╰)╮”
Bác Dương cáu như vậy cũng không phải là vô lí.
16 Lí Tu sau ba ngày nghỉ phép, cuối cùng cũng chịu đi làm, lén lén lút lút chui vào văn phòng, những tưởng mọi người trong phòng đều ra ngoài cả rồi, cũng không ngờ tới mới đẩy cửa vào, đã đối mặt ngay với người đang ngồi bên trong.
17
=======Tiểu kịch=========
Về chuyện “đêm đó”, ta đi hỏi bạn bè xem nên mô tả dư nào, họ nói –
Hai người họ ôm nhau, đồng thời ngã xuống giường, cởi đồ, hôn môi, sờ soạng, luật động, over.
18
Giang Duy cứng người…Này là có ý gì…Từ rượu say loạn tính biến thành dụ – gian?
Ân…Hắn có khi nào phải gọi 110 báo cảnh sát không?…A, không đúng…Hắn cũng là cảnh sát…
Ân…Không đúng, hắn không nên nghĩ như thế, điều Giang Duy phiền muộn chính là, Lí Hiên tựa hồ như không có ý nghĩ là “Rượu vào loạn tính” trong quá khứ…
“…Đừng đùa a, ngươi phải biết là, có những chuyện không nên nói đùa…” Y nhíu mày nhìn hắn, Lí Hiên xác định bản thân hắn đang nói gì sao? Hắn hiểu rõ lời này sẽ khiến hai người họ rơi vào tình cảnh vô cùng xấu hổ a?
“Ta không có nói giỡn.
19
(này không phải chỉ Lí Hiên đâu nha)
Sau khi Lí Hiên rời đi, Giang Duy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chính mình có phải quá dễ thích ứng với cuộc sống đi…Như thế nào mà một chút phản kháng cũng không có, dễ dàng đáp ứng Lí Hiên, cho hắn dọn vào đây ở?
Tuy là lúc trước đáp ứng hắn, khi hắn không có phòng sẽ cho hắn ở nhờ.
20
Để kể hết sự tình, Giang Duy vòng vo gần một giờ đồng hồ mới cho Lí Hiên xuất hiện, rồi kể y từng bước để Lí Hiên tiếp cận thế nào, dẫn sói về nhà ra sao, sau đó là rượu say loạn tính = = Xong…
Quan trọng là chỗ –
“Lâm Tử à, ngươi nói xem, ta có phải sai rồi không…”
“Có phải ta không nên đáp ứng, hay là nên đánh cuộc một phen, có phải hay không đồng ý quá nhanh?” Không hổ là bạn thân hai mươi năm, chỉ mới nghe thôi đã biết rõ điều y lo lắng.