61
Giang Duy đã lâu rồi không tự mình nấu cơm.
Xét tới nguyên nhân (chính là nguyên nhân kinh tế), y không thể tiếp tục mua đồ ăn săn về, lại lần nữa vào bếp nấu nướng… TT
Chính là, cơm có phần khê, thức ăn có hơi cháy một chút, canh lại quá mặn…
Trương Thiến Nhiên thật thất vọng, nhiều năm như vậy rồi, trù nghệ của Giang Duy thế nhưng vẫn không tiến bộ… Nàng đành nhắm mắt nuốt xuống… Trời ạ, thuốc đau bụng ở đâu rồi a… TT
“Giang Duy,” Trương Thiến Nhiên thâm tình vỗ vỗ vai y, “Đi tìm Lí Hiên về đi.
62
Cuối tuần, “một nhà ba người” đều ở nhà.
Trương Thiến Nhiên đánh chiêu bài “Ta là thục nữ”, mỗi ngày đều chưa tới mười hai giờ thì chưa rời giường… Hiện tại đã là ba giờ hai mươi phút chiều, nàng mới đang đánh răng… = =
Là do xuất ngoại quá lâu khiến nàng trở nên lười biếng, hay do về nước nên nàng mới tự tại vậy? Hay là… bản tính của nàng trước nay vẫn thế mà y không biết?
Giang Hoài mấy ngày nay cũng không náo loạn, ngoan ngoãn làm việc của riêng nó, chính là cái miệng nhỏ kia vẫn cứ chu ra, vừa đáng yêu vừa đáng ghét.
63
Tuy là ngoài miệng nói với Trương Thiến Nhiên không đi tìm Lí Hiên, bất quá cụ thể là có đi hay không, chỉ Giang Duy là biết rõ nhất.
Tuy là sĩ diện rất quan trọng, nhưng, đôi khi, nhớ thương lại khiến con người ta bị giày vò.
64 Kết quả là, Giang Duy cứ như vậy tạm thời ở lại phòng Lí Hiên thuê, đem quần áo đặt chung với Lí Hiên, bàn chải đánh răng cũng để cùng một cốc, nằm trên giường gối của hắn.
65
Lí Hiên chớp mắt nhìn y, vẫn không nói gì.
Nam nhân trước mặt này, là người đã cùng y chung sống hai năm.
Hai năm rồi, tướng mạo Giang Duy cũng không thay đổi gì nhiều, hoàn toàn nhìn không ra là một anh trai gần ba mươi rồi, chỉ cho người ta cảm giác thanh niên hai mươi bồng bột.
66 Thời gian quả là một điều kì diệu, có lúc bạn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, tựa như chú ốc sên bò từng đoạn, ước gì nó có thể trôi nhanh hơn một chút, đến khi ngoảnh lại thời điểm ngày hôm qua, lại ngạc nhiên trước tốc độ của nó, cảm thán rằng thời gian trôi sao mà nhanh quá.
67
Từ lúc Lí Hiên thúc thúc vào ở cùng, cuộc sống của Giang Hoài có thể nói là càng thêm vui vẻ.
Không cần phải ngày nào cũng ăn cơm cháy của bố nấu, chẳng phải ăn đồ ăn nêm quá tay…
Chú còn dạy cậu học, tuy là chỉ lúc rảnh rỗi mới dạy, bởi chú nói, đấy là trách nhiệm của người làm cha a.
68
1
Xuyên mỗ: (Sờ râu) Thấy thế nào, cảm thấy Lí Tu với Giang Duy có mờ ám gì a…
Giang Duy: = = Là ngươi cố tình viết mờ ám thì có, ta cùng nàng vô cùng quang minh chính đại!
Xuyên mỗ: Chẳng nhẽ ngươi là nghi ngờ khả năng sáng tác của ta?
Lí Hiên: (Mỉm cười) Cái kia còn phải nghi ngờ sao… Ngươi có gì để bọn ta không nghi chứ?
Xuyên mỗ: = = (Giật giật) Lí Hiên, ngươi nhất định là theo Giang Duy học thói xấu…
Lí Hiên: Có sao? Hahaha, nhìn trời.