21 Sáng hôm sau, Giang Duy bị đánh thức bởi một hồi chuông cửa ầm ĩ, tuy là nói y phải đi làm, nhưng lại không có vụ gì quan trọng, trước chín giờ thì chưa cần đến cảnh cục.
22 Cho dù ngày đầu tiên Lí Hiên ở nhà Giang Duy không khí thực trầm lắng, nhưng Lí Hiên vẫn cứ nghiễm nhiên vào, mà Giang Duy khá kiên trì kia, cũng dần bị ôn nhu của Lí Hiên mài mòn hết.
23
Đảo mắt đã một tuần trôi qua, Giang Duy cảm thấy, chính mình giống như đã thích ứng được với sự tồn tại của Lí Hiên.
Cũng đã thành thói quen, sáng sớm tỉnh dậy có Lí Hiên nằm cạnh, tiếp đó cố nán lại trên giường, sau đó là bị gọi dậy đánh răng rửa mặt.
24
Giang Lí, hai người ở chung với nhau đã sang tháng thứ hai.
Tháng đầu tiên, hai người coi như là an ổn, vô sự, mặc dù có một vài xung đột, nhưng là không đến mức động dao nổ súng.
25 Trời đêm, trăng sáng, ánh đèn thưa thớt, trái đất đã say giấc nồng, ngoại gió hiu hiu thổi cùng tiếng chó sủa văng vẳng đâu đây, vạn vật hầu như đều im ắng, mà Giang Duy lúc này lại đang tiêu sái trở về nhà.
26
Bốn giờ chiều, trong quán cà phê nào đó bên đường, cạnh Nam sở, một nam, một nữ ngồi.
Hai người họ ngồi trong quán, tuy là không có thân cận gì, nhưng trong mắt người ngoài, nhìn vào lại thấy tản ra không khí màu hồng phấn (này là chỗ tự sướng nặng đi).
27 Buổi tối, Giang Duy nhàn rỗi cầm quyển sách, tựa vào thành giường đọc, bộ dạng phấn khích vô cùng, Lí Hiên lại có vẻ mặt khó coi đi đến, giật lấy quyển sách trên tay y.
28
Ha ha… Lí Hiên cười cười, hắn đương nhiên biết không lừa được Giang Duy, “Lí Tu cùng ngươi tình cảm hảo tốt nha. ” Hắn cùng Lí Tu lén lút gặp nhau trò chuyện, hắn tin tưởng Lí Tu cũng không muốn cho Giang Duy biết nàng có suy nghĩ như vậy đâu…
“Là đương nhiên, chúng ta chính là đã biết nhau hơn hai mươi năm rồi,” Giang Duy xoay người, nằm phè lên giường, nhìn trần nhà, “Ta nhớ hồi nhỏ, cha ta còn định hứa hôn cho ta cơ, may mà Lí Sở không đồng ý a, bằng không, có khi, Giang Hoài đã là con của ta với nàng rồi.
29
Một buổi chiều nào đó, hiếm khi thấy cả Giang Duy và Lí hiên cùng sớm tan ca, liền cùng nhau đến trường tiểu học Hạ Thiên đón Giang Hoài về.
Nhìn ngoài cổng trường, các bậc phụ huynh tới đón con xếp hàng dài, Giang Duy không khỏi chạnh lòng, “Này không phải quá khoa trương rồi đi?” Còn hơn cả biểu tình quần chúng nữa… = =
“Ân?” Lí Hiên nhíu mày khó hiểu, hỏi, “Ngươi cũng không phải lần đầu tới đón Giang Hoài, tình trạng này chẳng phải lần đầu mới thấy đi?” Làm gì mà kinh ngạc như thấy chuyện lạ bốn phương vậy.
30 Cho dù Giang Hoài có chạy nhanh đến mấy, nhưng đồng chí Giang Duy kia không chịu phối hợp, thành ra cậu rốt cục cũng không về kịp để xem phần mở đầu của chương trình, cậu tức giận, bĩu môi, chẳng nói chẳng rằng với Giang Duy cả buổi.
31
“Lí Hiên, tối ăn gì đây?”
Giang Duy đang dạo bước chọn mua thức ăn, quay đầu lại hỏi Lí Hiên, nhưng lời mới phát ra khỏi miệng làm y nhớ ra, Lí Hiên là vì đại diện cho cảnh sát trong trấn đi dự hội nghị rồi.
32
Tục ngữ nói chí phải, thành ra tối đó, hai người có chút phóng đã cũng không quá đáng.
Kích tình quá đi, căn phòng còn ngập tràn không khí ám muội.
33 Một ngày nào đó, Lí Hiên tan tầm trở về nhà, thế mà lại bất ngờ ngửi thấy vị khói xa la, ban đầu hắn còn tưởng trong nhà có khách, đi qua phòng sách, mới phát hiện ra, Giang Duy đang ngậm một điếu, quay mặt vào máy tính “ba ba ba” đánh máy, còn có bộ dạng vẻ không kiên nhẫn.
34 Cuối tuần, khó có được thời gian nghỉ mà hai cha con cùng ngồi trong phòng khách, xem tivi thì cứ xem, chơi điện tử cứ việc chơi, nước sông không phạm nước giếng, đều chỉ chú tâm tới sở thích của riêng mình.
35
Một ngày nào đó, Giang Duy tâm huyết dâng tràn, hỏi, “Chúng ta bao lâu rồi không có hẹn hò nhỉ?”
“Chúng ta đã từng hẹn hò qua sao…” Lí Hiên mím môi suy nghĩ, hình như chưa từng a? Nếu như cùng đi đón Giang Hoài cũng được tính là hẹn hò, thì xem ra là rất thường xuyên đấy.
36
Thời gian cứ dần trôi đi, rõ ràng là mỗi ngày đều như nhau, vẫn chỉ có hai tư tiếng đồng hồ, tính ra khoảng hơn một nghìn phút.
Chỉ là, với mỗi người, mỗi thời điểm, tình huống khác nhau, thì ý niệm về thời gian là không giống nhau thôi.
37 Nhớ có lần Giang Duy đọc được ở trên mạng một bài văn, liệt kê một cách cụ thể cách cư xử của thời hiện đại, y đem chính mình cùng Lí Hiên ráp thử vào.
38
Lần trước liên lạc với Lâm Cần là từ bao giờ a?
Hình như đã là chuyện của tháng trước rồi đi?
Lâm Cần hiện tại cũng không chủ động gọi điện cho y, nói cái gì mà trò chuyện với y qua điện thoại chán lắm, trước đây còn có mấy vị phim ảnh thế này, Dương Đằng với Lí Tu ra sao, tuy là không có gì quan trọng, nhưng ít ra Lâm Cần cũng có cái để nói.
39 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Duy vội vàng chạy tới nhà Lâm Cần, thời điểm trở lại vẫn là lòng tràn đầy nghi hoặc, y chậm rãi tiêu sái, trong bụng thầm phỏng đoán.
40 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Cần đã trở lại, cuộc sống nhà Giang Lí cũng có vài biến đổi nhỏ.