1 Năm nay Tương Bách vừa tròn hai mươi bảy tuổi, thời gian tốt nghiệp từ một trường đại học y quốc lập nổi tiếng không đến năm năm, trước mắt làm việc ở một phòng khám nha sĩ trong khu dân cư yên tĩnh ở T thị.
2 Lúc màn đêm buông xuống Tương Bách mới trở lại nơi ở của mình, ở trong phòng ngủ mở ra quà sinh nhật mà các bạn bè trên mạng gửi qua bưu điện đến cho anh, một cây mát xa lớn chạy bằng điện cùng một quyển sách ảnh đồng tính quan hệ.
3 Hai người quấn quít si mê hôn nhau một thời gian dài, Tương Bách dần dần không cầm được khối thể dã man trong tay kia, bởi vì nó bành trướng rất khoa trương, không chỉ có như thế, còn càng ngày càng nóng, giống như một khối sắt cực nóng có thể làm người bị phỏng.
4 Ngày hôm sau, ngoài cửa sổ mưa như trút, hơi lạnh vẫn tràn ngập trong không khí.
Lúc Tương Bách mở mắt ra, Hoắc Dĩ Tường đã đi mất, cũng không biết đi từ lúc nào.
5 Buổi chiều tại khu tập thể yên tĩnh trong thành phố, mưa phùn nhẹ bay trên mái hiên của khu kiến trúc lặng im.
“Mở lớn miệng nào, để cho anh bác sĩ nhìn xem răng nanh của em.
6 Nếu không phải đi vào đây thấy một màn như vậy, thì Hoắc Dĩ Tường vĩnh viễn cũng không hiểu được vị nha sĩ dịu dàng này sau khi mặc áo bào trắng vào lại có thể hấp dẫn đến cậu mãnh liệt như vậy.
7 Lúc đèn đường sáng lên Tương Bách mới rời khỏi phòng khám, Lữ Quang Khiết nói lái xe đưa anh về, anh lại xấu hổ nói không cần, sợ Lữ Quang Khiết truy vấn sự tình dâm loạn anh với Hoắc Dĩ Tường làm vừa rồi.
8 Tương Bách nhấp nhấp đôi môi khô ráo, thân thể lập tức tự động trào ra cảm giác phóng đãng từng bị khối thịt kia đâm chọc đưa đẩy cuồng dã. “Tôi… Tôi, đúng rồi…” Mềm nhũn đáp lại Hoắc Dĩ Tường: “Tôi còn chưa biết tên của cậu.
9 Biên tập: Yukichan
Đầu mùa xuân, dường như có mùi hương ngọt ngào của đóa hoa nở rộ trong làn gió nhẹ. Thời gian nghỉ trưa, Lữ Quang Khiết tại phòng phòng khám bệnh đưa khoản tiền lương đầu tiên cho Tương Bách, lại thấy vẻ mặt khó xử trên mặt Tương Bách.
10 Đến phiên họp thường kỳ lần mỗi tháng của công ty, Hoắc Dĩ Tường cổ tay đeo chiếc đồng hồ hiệu Cartier. Trong lúc cậu bận ký kết các hồ sơ, trợ lý Tiêu Tần đôi mắt sắc bén liền nhìn ra, không khỏi tán thưởng: “Thật đẹp.
11 Buổi tối hơn tám giờ, bên ngoài bầu trời tối đen thật sự không nhìn thấy đường, Hoắc Dĩ Tường mới mặc complet trở về, sau khi mở cửa liền thấy bóng dáng tinh tế của Tương Bách ở trong phòng bếp đang chế biến thức ăn.
12 Một trước một sau quấn quít hôn mút chấm dứt, hai người dần dần bắt đầu thật sự ở trong phòng bếp tính toán làm loại chuyện này. Tương Bách đã tẩm dâm ở trong khoái cảm tình dục bị Hoắc Dĩ Tường ôm chặt lấy, đặt ngồi lên bàn cơm nhỏ bằng gỗ hình vuông rồi dựa vào tường.
13 Cả một ngày, Tương Bách quả thật rất bận rộn, buổi sáng mang XuânThụ đến cửa hàng thời trang nổi tiếng mua quần áo, phải lùi lại mấy cuộc hẹn khám sức khỏe đã hẹn trước, buổi chiều tiến độ làm việc trở nên rất căng thẳng.
14 Hoắc Dĩ Tường định cuối tuần này sẽ đưa anh về biệt thự của mình nghỉ ngơi, nhân tiện sẽ nói ra thân phận thực của mình luôn, sau đó cùng tắm trong bể bơi rộng mênh mông nhà mình rồi tiếp tục trêu đùa anh trên chiếc giường kingsize mềm mại, ôm anh, hung hắn muốn anh, phải khiến anh phải nũng nịu cầu xin tha thứ mới thôi.
15 Khoảng thời gian gần đây, trong phòng Tương Bách lúc nào cũng chất đống tạp chí mới xuất bản, những lúc không phải chuẩn đoán hay chữa bệnh cho bệnh nhân, anh sẽ lấy ra lật cẩn thận từng trang, mong mỏi thấy được người mình cần tìm.
16 Hoắc Dĩ Tường thấy đèn phòng khám tắt, ánh mắt như bó lửa đang cháy bị tắt lụi. Im lặng chờ ngoài này, không dám trực tiếp xông vào bám lấy anh ta giở trò ngang ngược là vì lúc này cậu hiểu việc mình tạo ra một Hoắc Hoa kia đã làm người này tổn thương sâu sắc đến mức nào.
17 “Bác sĩ Tương, sao mà cái người kia gần đây suốt ngày đến đây khám răng vậy? Mỗi lần có mặt chú ấy là lại không tới lượt cháu. ” Trong phòng khám nha khoa, Tiêu Duy Thịnh ngước mắt lên hỏi Tương Bách, trong con ngươi tràn ngập khó hiểu.
18 Sáng sớm hôm sau, Hoắc Dĩ Tường lên đường sang Anh, lúc đi mới hơn 5 giờ sáng, Tương Bách vẫn còn đang ngủ, Hoắc Dĩ Tường ôm rồi hôn vào môi người yêu đang say ngủ, lại lần nữa dùng môi xác nhận từng đường cong trên khuôn mặt người kia, thật muốn nhét anh vào trong va li mang đi cùng.
19 Thiếu niên trong ảnh có khuôn mặt đoan chính mà anh tuấn, mắt phượng mũi cao, môi đỏ tươi giống hoa anh đào, mơ hồ nhìn ra là đã được trang điểm nhẹ, nhiếp ảnh gia thật sự rất quen thuộc hiểu rõ hình dáng khuôn mặt của cậu, vì cậu làm ra hóa trang rất thích hợp với cậu.
20 Ban đêm, đối phương thật sự gọi điện thoại đến, nói cho bọn họ, nếu muốn đón Tương Xuân Thụ về thì phải nộp ba mươi vạn tiền chuộc. Xuân Thụ ở chỗ bọn họ mặc quần áo, dùng nhiếp ảnh gia, còn tham gia chương trình học cách đi trên sân khấu, vân vân, số tiền này chính là học phí Xuân Thụ thiếu.