1 Người trên đời một kiếp tầm thường, ai cũng đuổi theo bước đi của thời gian, truy đuổi tiền tài khiến chính mình đọa lạc, nhưng luôn có người là ngoại lệ.
2 Sẽ thành hạng người gì, là tùy vào ý chí của ngươi, mà không phải do tài năng quyết định.
“Nhân danh ma thần Byrne, nghe ta sai khiến, đất đá, đất băng đá nứt ra, tan rã!”
Rào rào!
Bụi, đất từ trong khe đá đổ ập xuống toàn thân Cora.
3 Quyết định vật phẩm thuộc quyền sở hữu, tới trước được trước PK trao đổi đồng giá.
Khi Lyve cùng ngài quản gia bước vào tòa cổ bảo ngàn năm lịch sử, cả hai nhạy bén phát hiện được một tia… quái dị.
4 Có đôi khi, bị người ức hiếp không phải là vì yếu đuối, mà là bởi vì đáng yêu.
“Thế nào, con mèo nhỏ cũng ăn chung với chúng ta?”
Đang ngồi ở trên ghế, đột nhiên vang lên một giọng nói sau lưng làm Cora giật mình, không tự chủ mà nhích lại gần ngài quản gia.
5 Về thái độ đạo đức, so sánh Ma Vương với Thánh Nhân quả thực rất khác biệt.
Lyve nghĩ rằng mình cả đêm sẽ không ngủ được, cho đến khi ánh nắng mai chiếu xuyên qua bệ cửa, mới ý thức được mình cũng đã ngủ được một giấc ngon.
6 Sự thật cùng thực tiễn chỉ cách nhau một bước chân, nhưng để đi được bước đó, đòi hỏi phải có lòng dũng cảm và trí thông minh, khiến người ta phải chùn bước.
7 Cái gọi là khế ước, thật ra chính là một loại hứa hẹn.
Gần đây tâm tình Lyve cực kì tốt, con mèo nhỏ kia quả thực là bảo vật, mỗi lần ôm cậucậu đều hết thẹn lại sợ, đôi mắt ngập nước, cuối cùng lại bối rối đến không biết làm gì, ngoan ngoãn dựa vào trong ***g ngực của mình,mặc mình muốn gì làm nấy, hương vị làm mê đắm lòng người, khiến hắn ăn được một lần mà chỉ muốn nếm thêm lần nữa, đã bao lâu rồi hắn không có được cảm giác như thế?
Con mèo nhỏ này khiến hắn quả thực không muốn buông tay, thế nhưng, cha của con mèo nhỏ ở bên kia… Ma Vực, tính khí của Aim thật sự nổi tiếng không kém gì dung mạo của ông, ông có thể phát ra Địa Ngục Chi Hỏa(lửa địa ngục), những viên ngọc lửa có thể thiêu cháy mọi thứ kia cũng không phải là chuyện đùa.