1 Thebes, Ai Cập năm 1912.
Raymond MacDonald sờ vào đền thờ Karnak (*) bên bờ sông Nile lúc sắc trời hơi hừng sáng. Bị Jim Roger phía sau vỗ một cái, y lập tức trốn vào phía sau thân nhân sư hai bên, tránh né cảnh sát Ai Cập đang tuần tra đền thờ.
2 Trời tờ mờ sáng, Chesil đẩy dời đá phiến cuối lối đi, từ trong phòng bí mật dưới đất leo ra. Ngực thành tâm yên lặng nhìn chăm chú vào thái dương từ phương đông dâng lên, trong lòng Chesil niệm một câu chúc phúc, đi về phía cửa vào đền thờ.
3 Chesil ngủ cực kỳ không an ổn, thật giống như có một quái vật ẩn nấp trong bóng tối đang dõi theo hắn. Trong mơ hồ đột ngột nghe thấy tiếng rương hòm bị lật tới lật lui.
4 Bị dùng sức đánh, cả người Chesil nhào lên bàn, cùng lúc đó, cánh tay hắn đụng phải lò lửa, nháy mắt phòng bí mật tràn ngập mùi da thịt cháy gai mũi cùng tiếng kêu la.
5 “ Jim tỉnh chưa?”
“ Vừa rồi có tỉnh một lần, vết thương trên đùi hình như không đáng ngại. ”
“ Cảm ơn thượng đế. ” Raymond nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng nghe được tin tốt.
6 Raymond đỡ thanh niên muốn cao hơn mình một cái đầu đi lên cầu thang, vừa đi vừa không ngừng quan sát người lạ kỳ quái này.
Người này cạo hết tóc, thậm chí đến cả lông mày cũng không có, trên vành mắt nhắm chặt còn bị nước xối qua, viền mắt còn phớt màu xanh lục.
7 Sáng sớm ngày hôm sau.
Raymond vừa thức dậy liền đi đến khách phòng, nhưng thanh niên vẫn còn ngủ say. Y không khỏi có chút lo lắng, nghĩ thầm có phải một cú hôm qua đánh hư đầu đối phương rồi không? Lúc y đang suy nghĩ có cần đến thị trấn khác mời bác sĩ đến hay không, thanh niên vẻ mặt thống khổ trở thân.
8 Nhưng Hawass hình như không có ý giải thích cho Raymond, lão vẻ mặt hưng phấn cầm dùi nhọn bước nhanh khỏi phòng khách. Raymond thấy thế cuống quít đi theo, liền thấy ông lão trở lại phòng sách của mình, rút ra một cuốn sách bìa đã ngả vàng từ trên giá sách cực đại muốn chiếm hết mặt tường, sau đó khom lưng trước bàn không biết tìm kiếm cái gì.
9 Raymond nhớ y khi đó cũng là thế, không để ý người nhà phản đối, kéo chân bị thương ngồi cả đêm trước mặt Aida. Tư duy trẻ nhỏ làm người ta không thể nào đoán được, tại sao y lại nhất định cho rằng Aida không ăn không uống là vì tự trách bản thân đã cắn y ? Còn cố chấp cho rằng chỉ cần Aida thấy y tinh thần rất tốt, sẽ không thương tâm khổ sở, sẽ cùng y trở thành bạn tốt.
10 Xung quanh đều tối sầm lại, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ hắt vào, Chesil vẫn ngồi xổm trong góc thong thả đứng dậy, chậm rãi di chuyển đến trước cửa.
11 Raymond chạy khỏi chợ, đến tiệm bánh mì mua bánh mì cùng pho mát, lại dạo đến một hẻm nhỏ mua quà vặt y rất thích ăn: “ Kanawa” – loại bánh ngọt dùng táo, chanh hạnh nhân chế thành, đồ ngọt luôn có thể làm tâm tình y vui sướng.
12 Ngày qua ngày, Raymond tựa như từ bỏ, cả ngày ru rú ở nhà bị động chờ đợi tin tức.
Ngày thứ ba sau khi Hawass tới chơi, Raymond vẫn nhàn nhã kiên nhẫn dạy từ đơn cho Chesil, có lẽ do mấy ngày nay cùng Chesil ăn chung ở chung, hai người hình như bất tri bất giác sinh ra ăn ý, không cần phải khoa tay múa chân quá nhiều, đối phương cũng có thể hiểu rõ ý mình.
13 “ Chesil!”
Raymond kéo thân thể mệt mỏi tìm kiếm bóng dáng Chesil, đối với lần thứ hai Chesil rời nhà trốn đi, y không nhìn ra chút manh mối, chỉ biết biểu tình vội vàng mà hưng phấn của Chesil khi tông cửa xông ra, thật giống như… Thấy được người quen?
Nếu Chesil thật sự gặp được người quen, vậy hắn có thể liền đi như vậy không về… Ý nghĩ này làm Raymond nhịn không được luống cuống lên, không để ý không khí oi bức quá mức, tiếp tục tiêu hao thể lực không còn thừa lại bao nhiêu, dùng cổ họng đã khô rát tiếp tục gọi to tên Chesil.
14 Penn dẫn theo Chesil, đi tới đại sảnh đền thờ Luxor, ngừng lại trước một cột đá cực đại, tìm kiếm gì đó trong đám chữ viết đã mơ hồ ở trên cột.
[ Có! Là cái này.
15 Chesil cho phép làm Raymond một hơi lấp ***g ngực, miệng đóng mở không biết nên nói cái gì, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng kèn ô tô chói tai.
16 [ Nhưng ta lại làm mất! Pharaoh nhất định là muốn trừng phạt ta…] Chesil cắn môi nhắm mắt lại, Ray vì sai lầm của hắn mà chịu trừng phạt, suy đoán này làm hắn đau khổ đến cực điểm.
17 Penn tao nhã đậu xe trong hẻm bên cạnh phòng khám nhỏ, cầm đồ ăn lấy từ trợ thủ, sau khi xuống xe nhịn không được cảm thán, y từ lúc sinh ra liền không chạy chân, hiện tại chẳng những muốn lấy lòng một người đàn ông, còn phải tiện thể phục dịch tình địch mình.
18 Penn cảm thấy rất khó chịu.
Raymond rốt cuộc có cái gì tốt? Có thể làm Chesil tựa như một con chó trung thành – hơn nữa còn canh giữ ở bên cạnh như chó săn Ibizan huyết thống thuần khiết? Nhớ lại vị máu ngọt ngào, Penn nhịn không được liếm liếm môi.
19 Sau khi rời khỏi phòng khám, Penn lôi Chesil đến tiệm quần áo lớn nhất thị trấn, đại bộ phận quần áo bên trong là phục sức Ả rập truyền thống.
[ Quá tuyệt vời, Chesil, ngươi còn muốn tuấn tú hơn hoàng tử Ả rập.
20 “ Anh Curwen. ” Ăn xong đồ ăn, Raymond đột ngột đen mặt ngẩng đầu hỏi. “Phí chữa trị đều do anh trả sao?”
“ Ha ha, gọi tôi Penn, chúng ta không phải bạn bè sao? Những thứ đó cậu cũng đừng để ý.