41 Penn đẩy cửa ra, thanh niên có vẻ đã hồi phục sức khỏe đang ngồi ở bên giường, không biết suy nghĩ cái gì.
[Hey!]
[ Penn. ]
Chesil quay đầu gọi tên y, điều này làm Penn hơi mất tự nhiên kéo khóe môi lên.
42 Penn trên đường về mua báo mấy ngày nay, trên báo không có tiêu đề lời nguyền của Pharaoh kinh dị, ngược lại có phần trống rỗng, y lướt mắt, ánh mắt đột ngột dừng trên một bản tin chỉ chiếm một góc nhỏ.
43 Họ đi tới quán rượu L vào cuối tuần, thị trấn bị bóng ma tử vong bao phủ càng yên lặng hơn trước, mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, trên phố cũng đã không nhìn thấy bóng người.
44 “ Thái độ của những người đó đối với cô gái kia không bình thường. ”
“ Nicole Weber? Tôi đã thấy cô ta mấy lần. ” Penn khởi động ô tô, ngẩng đầu nhìn trăng tròn bị mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, không biết tại sao trong lòng nổi lên dự cảm không lành.
45 [ Ngươi chưa cho hắn biết ta không chết được?] Penn quay đầu hỏi Chesil, y cho rằng Chesil đã nói hết tất cả với Raymond, Chesil như hiểu được suy nghĩ của y, lắc đầu cười khổ.
46 Tiếc là ban ngày đối với họ mà nói cũng không có nghĩa là có thể nghỉ ngơi. Cảnh sát, phóng viên cộng thêm đám người hóng chuyện làm cho bọn họ đối phó không xuể, đến khi họ được xác định là người bị hại do bầy sói tập kích mà ra khỏi cục cảnh sát, đã gần đến hoàng hôn.
47 “Mau nhìn bầu trời!”
Tất cả mọi người ló đầu nhìn lên không trung, bóng ma như mây đen từ từ ngưng tụ trong ánh sáng ảm đạm mờ dần, sau đó chậm rãi hình thành một vòng xoáy màu đen, giống như luồng khí tà ác bị người ta bỏ qua đang bị sức mạnh gì đó hấp dẫn tán ra từ góc trời âm u.
48 “ Rốt cuộc dọn xong!” Raymond đặt thùng chứa vật tư vào góc phòng khách, sau đó thở hổn hển ngã xuống sô pha, ngày trăng non sắp kết thúc, ngoại trừ Jim, người tử vong duy nhất, cũng không có ai khác thương vong, mà bầy sói kia cũng không có xuất hiện, y vì thế phấn khởi, đồng thời lại phát hiện Chesil cùng Penn vẫn cứ lo nghĩ, nhưng những thứ đó cũng không phải chuyện y để ý hiện tại.
49 “ Nói đi, có cái gì muốn nói với ta?” Gã trung niên tự nhiên ngồi lên sô pha, phảng phất như đang ở trong nhà mình, châm một điếu xì gà, cười không rõ dụng ý nhìn Raymond.
50 Biến thành loại tình huống này là chuyện Raymond không nghĩ đến, y cùng Chesil hiện giờ đang ngồi trong một túp lều trong Thung lũng các vị vua bờ tây sông Nile —- tay chân bị trói.
51 “ Mùi gì vậy?”
Nicole đi phía sau đột nhiên lên tiếng, sau đó, Raymond cũng ngửi thấy một mùi tanh tưởi làm dạ dày y bốc lên một trận.
Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương phảng phất như truyền đến từ trên mặt đất cùng tiếng súng làm y cứng đờ thân thể.
52 Phảng phất như qua một thế kỷ, tiếng thét chói tai cuối cùng biến mất, vách tường nhà mồ tựa như bị người ta dùng phẩm màu nhuộm đỏ toàn bộ, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc kích động thần kinh Raymond, trong nháy mắt y cố thở, mồ hôi lạnh chảy xuống ướt nhẹp sơ mi như đi dưới mưa, y thậm chí có ảo giác mồ hôi mình cũng biến thành màu đỏ do mùi máu tanh trong không khí.
53 Hắn vẫn luôn đợi chờ trong bóng tối.
Hắn mất đi sự chúc phúc cùng phù hộ của chư thần, mất đi vinh quang ngày xưa, thế giới tràn ngập ánh sáng kia ở ngay một chỗ vươn tay là có thể chạm tới, nhưng mất đi “thẻ” linh hồn, hắn chỉ có thể tuyệt vọng trong bóng tối chỉ cách vĩnh hằng một sợi chỉ.
54 Một chiếc ô tô cấp tốc rẽ ở ngã tư đường, thắng một tiếng chói tai dừng trước một căn nhà riêng biệt màu trắng, nóc nhà rực rỡ mới sửa chữa lấp lánh dưới ánh nắng vẫn ác độc của Ai Cập.