1 11 giờ khuya, trước cửa phòng cấp cứu là một mảnh hỗn loạn: giường bệnh bị nhồi thêm vào, ghế nằm, giường bệnh thô sơ, quanh quẩn trong khu truyền dịch ở đại sảnh và hành lang đều là tiếng rên rỉ đau đớn của bệnh nhân cùng với lời an ủi của người thân, trong không khí nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng, vừa ngột ngạt vừa không sạch sẽ.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn giờ sáng, Tiêu Thần mừng rỡ phát hiện mình đã xem xong bảng số liệu, lười biếng duỗi eo một cái rồi quyết định đi kiểm tra một vòng.
3
Tư Kiêu Kỳ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không nhịn được nở nụ cười.
Hành khách như vậy anh đã gặp rất nhiều, bởi vì xe đi đường vòng, do đó số người ngủ quên qua khỏi trạm rồi sau đó đợi xe vòng về mới xuống không phải ít.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến thứ năm, Tư Kiêu Kỳ từ xa ngồi lắc lư trên ghế, duỗi người, liều mạng nhìn về phía trạm chờ tìm người, người đâu?
Chờ xe chậm rãi, chậm rãi vào tới trạm chờ “mỹ nam ngủ gật” còn chưa xuất hiện!
Trong lòng Tư Kiêu Kỳ ngay lập tức cảm thấy không vui, sống chết không cam lòng đóng cửa xe.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh chàng đẹp trai đã xuống xe, Tư Kiêu Kỳ cũng không còn tâm trạng đâu mà nói chuyện, anh để microphone qua một bên rồi bật máy phát thanh lên.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Giờ này còn phải trực ca đêm?” Tư Kiêu Kỳ chặc lưỡi, “Nghề bác sĩ này cũng không phải dễ làm a…Hóa ra mỗi ngày cậu đi chuyến xe lúc mười giờ là vừa mới tan ca ra đó hả?”
Tiêu Thần ừ một tiếng, mặc kệ tài xế có nghe thấy hay không, anh cũng chẳng muốn phải giải thích mấy loại tình huống kiểu này.
7
Tư Kiêu Kỳ đi ra ngoài gọi xe, Trình Tử dùng một cái khăn sạch quấn cánh tay Kiều Hâm, miệng không ngừng nói xin lỗi. Kiều Hâm hùng hùng hổ hổ nói một thân “nghệ thuật” như vậy bị hủy hết rồi, lại nói đâm anh em ở trong nhà một nhát quả thật không phải người mà…
Trương Hạo ở bên cạnh nghe được cảm thấy vô cùng phiền phức, tát một cái lên đầu Kiều Hâm nói: “Mày câm miệng ngay, ồn ào chết được.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Kiêu Kỳ hơi sửng sốt, không hiểu tại sao người này lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
9
Chủ nhật Tiêu Thần ở nhà tâm trạng vô cùng chán nản quyết định đi tới Lưu Thạch.
Lưu Thạch không phải quán bar mà chỉ là một thư quán, lúc Thẩm Bằng nghiên cứu rất mê mẩn Côn Khúc (Côn Khúc: hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát), mỗi tuần đều chạy đi đại học sư phạm nghe hí khúc, cứ như thế liền quen thuộc với thể loại văn nghệ tiểu thanh tân (Tiểu thanh tân: là thể loại trong sáng, duy mỹ).
10
Tư Kiêu Kỳ bỏ điện thoại xuống, giận đùng đùng đi bộ về nhà.
Căn phòng anh đang ở dưới tầng hầm cũng không thoải mái cho lắm, mùa đông lạnh lẽo ẩm ướt, màu hè thì nóng, mùa này thì vẫn miễn cưỡng chịu được.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn mười hai giờ Tiêu Thần mới trở lại phòng cấp cứu, có điều anh thật sự rất mệt mỏi, đừng nói tranh thủ thời gian gọi cho Tư Kiêu Kỳ, thời gian để anh uống ngụm nước cũng không có.
12 Tư Kiêu Kỳ lưu luyến rời khỏi môi Tiêu Thần, nhìn cặp mắt sáng lấp lánh và khóe môi ướt át của đối phương, anh không nhịn được lại cúi đầu hôn thêm cái nữa.
13 Đối với “Ngày sau còn dài” của Tư Kiêu Kỳ, Tiêu Thần không có ý kiến, xem xét tình huống trước mắt, anh cũng không ngại cùng Tư Kiêu Kỳ duy trì mối quan hệ này một thời gian.
14 Xế chiều thứ hai, Tư Kiêu Kỳ không gặp Tiêu Thần, trên thực tế anh cũng đã chuẩn bị tâm lí đối mặt với kết quả này, anh cảm thấy nếu Tiêu Thần có thể ngoan ngoãn chờ năm giờ rưỡi lên xe của anh mới gọi là bất ngờ.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Kiêu Kỳ im lặng nhìn Tiêu Thần, độ cong khóe miệng không thay đổi nhưng ánh mắt từ từ lạnh dần.
16 “Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ vỗ bàn tay một cái, một bộ dạng không thèm quan tâm nói, “Tại sao cậu nhất định phải ở khách sạn vậy? Tới nhà tôi cậu không muốn, tới nhà cậu cậu cũng không chịu, khách sạn…Đệt, quên đi, tôi nói thật với cậu, tiền khách sạn tôi chi không nổi, hôm nay ở 7 Days Inn, một tháng bốn lần như vầy chắc tới tiền điện nước tôi cũng không có để đóng.
17 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Kiêu Kỳ gãi gãi đầu, nhìn Tiêu Thần ôm túi đồ đứng sững sờ ngay cửa phòng tắm, cặp chân khiến anh lần nào nhìn thấy cũng phải trợn tròn mắt lên không dời đi được.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xung quanh bệnh viện có nhiều nhất là ba loại cửa hàng: áo liệm, quán cơm và khách sạn.
19
Bởi vì tiếng kèn quá ồn nên Tiêu Thần không thể nghe rõ mới cúi người xuống hỏi: “Này, anh vừa nói gì thế?”
“Tôi nói cậu ngồi xuống nhanh lên, đừng để bị ngã.
20
Tiêu Thần về nhà chưa được bao lâu thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, tuy rằng ngủ không sâu lắm nhưng có còn hơn không. Chờ đến khi anh tỉnh dậy kiểm tra di động mới thấy có tin nhắn được gửi một tiếng trước:
“Chiêu này của cậu cũng quá thất đức.