61
“Bảo bối…” Tư Kiêu Kỳ miệng mang ý cười: “Em định làm gì?”
Tiêu Thần khoát tay ý bảo đối phương im lặng, bản thân nhíu mày tập trung suy nghĩ.
Tư Kiêu Kỳ yên lặng nằm đó với Tiêu Thần, ánh mắt nãy giờ vẫn chưa từng rời khỏi mặt đối phương.
62 Tiêu Thần về đến nhà vừa đúng giờ cơm, mở cửa ra đã ngửi được mùi thơm của thịt bò kho từ trong bếp tỏa ra. Anh đứng ở huyền quan cởi áo khoác xuống, đổi dép mang trong nhà, lúc đi vào phòng khách còn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
63 Tư Kiêu Kỳ không chú ý tới sự im lặng của Tiêu Thần, vẫn còn đang cằn nhằn về chuyến đi, nào là đã không kiếm được bao nhiêu mà còn gặp đám sinh viên quậy như quỷ.
64 Tiêu Thần ăn cơm xong lập tức thay thường phục chuẩn bị về nhà, anh biết Chương Thiên Khải chắc chắn sẽ tìm mình, quả nhiên, đúng năm giờ rưỡi anh nhận được điện thoại của Chương Thiên Khải.
65 Tư Kiêu Kỳ cuối cùng cũng đuổi được Hạ Tử Hàm đi, anh thở dài một cái, cảm thấy may là thằng nhóc này không phải dân làm ăn, nếu không sẽ là đối thủ rất đáng sợ.
66 Tiêu Thần vừa dùng ánh mắt trong vắt không gợn sóng nhìn về phía Kiều Hâm thì hắn lập tức cảm thấy nhiệt độ trong quán giống như giảm xuống mấy độ, hắn căm phẫn liếc nhìn Tư Kiêu Kỳ, sâu sắc cảm giác được mình đã theo lầm người.
67 Trung tuần tháng mười một, hoạt động cung cấp lò sưởi cho thành phố vẫn còn chưa được bắt đầu. Trong phòng lúc này khá lạnh, rèm cửa sổ dày cũng không cách nào ngăn được khí lạnh từ bên ngoài thổi vào.
68 Chương Thiên Khải mặt không cảm xúc nghe xong chẩn đoán của Tiêu Thần, lạnh lùng liếc xéo anh một cái rồi tiến vào phòng phẫu thuật. Tiêu Thần nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, tinh thần vẫn rất ổn định.
69 Chiếc đèn treo phía trên bàn ăn không quá sáng, ánh sáng mờ ảo vừa vặn phủ xuống hai người, dưới ánh đèn mông lung ấm áp mấy món ăn hương vị bình thường kia của Tư Kiêu Kỳ dường như cũng trở nên hấp dẫn hơn.
70
Hai người cuối cùng cũng không ngủ trưa được, Tư Kiêu Kỳ lái xe đưa Tiêu Thần đến bệnh viện, Tiêu Thần vừa tới nơi đã chạy đi tìm Thẩm Bằng.
Thẩm Bằng đang ở trong phòng bệnh, hôm nay cũng không có nhiều việc, lúc Tiêu Thần đến hắn đang viết bệnh án, chữ viết này chắc chỉ có bảy vị cô nương kia trong Động Bàn Tơ là đọc nổi.
71
Hai người đi tới một nhà hàng kiểu Quảng tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Tư Kiêu Kỳ gọi bốn lồng sủi cảo tôm, anh vỗ bụng nói: “Đói quá. ”
“Sao không ăn gì rồi hẵng đến?” Tiêu Thần gọi mì, sẵn tiện châm nước trà, “Tối qua ở công ty làm tới mấy giờ?”
“Suốt đêm,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Sáu giờ mới nhắm mắt ngủ được một chút, nghĩ đến việc đi đón em nên không có ăn.
72 Tư Kiêu Kỳ nắm tay Tiêu Thần đi về phía cổng lớn bệnh viện, lúc bọn họ đi xuyên qua hành lang có thể cảm nhận được một loạt ánh mắt đang ghim trên người mình.
73 Rất nhanh đã đến trưa thứ sáu, Tiêu Thần từ trong lồng ngực của Tư Kiêu Kỳ tỉnh dậy, lúc mở mắt ra anh có chút ngây người, nhưng chỉ trong giây lát đã định hình được đây là nơi nào.
74
Tư Kiêu Kỳ nháy mắt, vô cùng mong đợi mà nhìn Tiêu Thần, lúc này anh chỉ hận không thể chạy xe ra khỏi thành phố ngay lập tức.
“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần buồn cười nói, “Hai mươi ngày lận đó, công ty anh tính sao?”
“Yêu thì biết làm sao biết làm sao,” Tư Kiêu Kỳ quả quyết nói, “Để Trình Tử coi, hai mươi ngày nó cũng không làm công ty sập được đâu.
75
“Lại ăn vạ tiểu Kiều à,” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Có điều cũng đúng, giờ tiệm lẩu của nó làm ăn phát đạt như vậy, không ăn vạ nó thì ăn vạ ai. ”
“Cho nên là, anh muốn làm thì làm đi, chúng ta có đường lui mà.
76 Tiêu Thần vừa cầm rượu vừa nghe hai người kia bàn chuyện làm ăn, nghe rồi mới cảm thấy cho dù đối với chuyện buôn bán anh không hiểu lắm nhưng cũng nghe ra được chút cách thức.
77 Triệu Khải ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hai người đi đằng trước đang tay trong tay, cứ như vậy nhìn theo một đường đến khi hai người tới trước lưới đánh cầu chuẩn bị bắt đầu trận đấu.
78 Tư Kiêu Kỳ đứng đó làm cái thế bảo hộ, Triệu Khải nhìn mà nghẹn cả lòng, hắn mạnh mẽ vung cầu, cầu bay đi rất nhanh, góc độ chuẩn xác, thế nhưng Tư Kiêu Kỳ lại có thể bắt được cầu dễ như trở bàn tay.
79
Ngày hôm sau Tư Kiêu Kỳ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh oán hận cầm điện thoại lên: “Alo?”
“Tư lão đệ rời giường chưa vậy ha ha ha. ” Đỗ Tân Hoa vừa mở miệng đã nghe thấy tiếng cười truyền tới, Tư Kiêu Kỳ không hiểu sao bắt đầu thấy chột dạ, cứ cảm thấy trong lời nói của Đỗ Tân Hoa có hàm ý gì đó, lại nhìn Tiêu Thần lúc này đang nằm trong lồng ngực mình ngủ ngon lành lại càng chột dạ hơn.
80 Sau khi rời khỏi Hoài Lai Tư Kiêu Kỳ mới hỏi ý kiến Tiêu Thần xem muốn đi về phía nam ngắm lăng mộ hay là đi về phía đông ngắm biển cả vào mùa đông, Tiêu Thần tính toán thời gian một chút, nói: “Phía tây, em phải về An Hải.