81
Mèo nhà họ Tư có thể đại sát tứ phương hay không khoan hẵng nói, có điều có một việc có thể khẳng định – trước mắt hắn vẫn chưa thể thuyết phục được mẹ mình!
Tư Kiêu Kỳ trên đường đi mua không ít đặc sản, đa số đều là để dành đem về hiếu kính mẹ vợ.
82
Tư Kiêu Kỳ dẫn Tiêu Thần đẩy cửa vào dưới ánh nhìn chằm chằm của năm người đang ngồi trên bàn. Nhìn thấy dáng vẻ muốn hóng chuyện của bọn họ, Tư Kiêu Kỳ nhíu mày cười mắng: “Nhìn cái gì, chưa thấy người đẹp trai bao giờ à?”
Năm người đồng loạt lắc đầu, nhìn về phía Tiêu Thần nói: “Ây da đẹp trai như vầy, anh đẹp trai ơi, anh làm sao lại bị tên lưu manh này lừa gạt hả?”
Tiêu Thần nhún nhún vai, tùy ý nói, “Lúc đó không nhìn kĩ, cứ tưởng là nhóc đáng thương nghèo túng đầu đường xó chợ, ai dè lại là sói đội lốt cừu chứ.
83
Tư Kiêu Kỳ đi được nửa đường mới cảm thấy thanh tỉnh được một chút, Tiêu Thần đỡ lấy anh, hỏi: “Sao rồi, muốn nôn hả?”
Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói: “Không muốn nôn, muốn hôn em.
84
“Hả, ý em điên rồi là sao?” Tư Kiêu Kỳ vô ý đạp thắng lại cái két, sau lưng bắt đầu vang lên tiếng hét của đám người đang ngồi trên xe.
“Ngại quá ngại quá,” Tư Kiêu Kỳ quay trái quay phải tạ lỗi với hành khách, sau đó tiếp tục truy hỏi: “Tiêu Thần em nói rõ ra coi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Anh tự mình nghe đi!”
Tư Kiêu Kỳ nghe thấy Tiêu Thần cầm điện thoại bước khoảng hai bước, sau đó từ đầu kia của điện thoại vang lên tiếng tiểu Kiều kêu lên muốn tê tâm liệt phế: “Là con gái! Con gái! Con gái!”
Hai mắt Tư Kiêu Kỳ sáng rực lên, anh dùng sức đập một cái vào tay lái, xen lẫn tiếng kèn xe có thể nghe thấy tiếng anh hét lên: “Là con gái, là con gái đó!”
Mọi người ngồi trong xe nghe thấy Tư Kiêu Kỳ hét lên bèn nhao nhao nói: “Vợ cậu sinh à, chúc mừng nha!”
“Con gái rất tốt, là tiểu tình nhân kiếp trước của ba ba, là áo bông nhỏ tri kỉ đó.
85 Lạc Khê vào mùa xuân phong cảnh phải nói là rất động lòng người, màu xanh biếc hiện cả vào đáy mắt, tiếng chim hót uyển chuyển bên tai, Tiêu Thần hôm nay dậy sớm, anh mở cửa sổ ra hít một hơi, tức thì trong ngực tràn ngập mùi hơi nước và hương cỏ sáng sớm.
86 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một ngày tháng mười nào đó, Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên nói với Tiêu Thần: “Bảo bối, em bây giờ có thể bắt đầu suy nghĩ một chuyện vô cùng quan trọng.
87
Tiêu Thần gần đây có chút đau đầu, chính là bị một cái “máy xúc” làm cho phiền chết được.
Khoa ngoại lồng ngực năm trước có một người mới vào làm tên là Đoạn Thế Hân, tính cách vui vẻ hoạt bát, làm việc lại chăm chú nghiêm cẩn, rất nhanh đã được toàn bộ y bác sĩ trong khoa yêu thích.
88 Quả nhiên, bệnh viện điều tra, trình tự bồi thường còn chưa khởi động, thì Đoạn Thế Hân đã xin phép nghỉ nửa tháng. Tiêu Thần từ chỗ viện xử lý xin được địa chỉ của Đoạn Thế Hân, trực tiếp tìm tới nhà.
89 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Kiêu Kỳ bắt đầu hối hận khi tiếp nhận đơn làm ăn này.
90
Khưu Diệp ngẩng đầu lên, trấn định nói: “Lâm Phóng, mười hai vạn đó thứ hai này em sẽ lấy về cho anh, nước Ý…em có thể không đi. ”
Sắc mặt Lâm Phóng lúc bấy giờ mới hòa hoãn được chút: “Em không phải rất muốn đi Ý sao?”
“Ý cũng không thể trong hai năm này mà chìm được, học vẽ thôi mà, em ở trong nước cũng có thể vẽ tranh.
91 Tư Kiêu Kỳ đứng ngay cổng bệnh viện nhìn người đến người đi, nhiều người như vậy đi ngang qua ánh mắt anh cũng chưa từng lay động dù chỉ một chút. Tư Kiêu Kỳ lấy điếu thuốc ra châm lửa rồi cho vào miệng ngậm, anh híp mắt nghĩ, ngày nào cũng có một đống người lui tới, vào giờ cao điểm tại trạm xe buýt có thể đông tới bức cho người ta phát điên, vậy mà trong đám đông đó lại để anh gặp được Tiêu Thần, cứ thế dính vào nhau không thể tách rời.
92 Chuyện này vốn là hai người nói chuyện với nhau một chút là xong rồi, kia dù sao cũng là chuyện nhà người ta, Tư Kiêu Kỳ không quản được cũng không muốn quản, Khưu Diệp cũng lớn rồi, nếu không nhịn được nữa hẳn là sẽ có biện pháp, nghiêm trọng hơn nữa có thể báo cảnh sát.
93 Tư Kiêu Kỳ để mặc Tiêu Thần đè mình lên sô pha, tế bào não có thể vận động càng ngày càng ít, cả người anh nổi một tầng da gà, mỗi dây thần kinh giống như đều đang run rẩy – Tiêu Thần bất tri bất giác đã lột áo của anh xuống, đầu lưỡi trơn nhẵn lướt một vòng trên xương quai xanh của đối phương.
94
Đêm khuya.
Tiêu Thần từ trên máy tính ngẩng đầu lên lắc lắc cổ mấy cái, anh đã ngồi đây cả buổi tối, do phải nhìn chằm chằm máy tính cả buổi khiến mắt anh lúc này đau xót không thôi.
95 Quách Hoành cũng không thật sự muốn đi chặn Tư Kiêu Kỳ, nhưng mà chuyện đời chính là trùng hợp như vậy, lúc hắn tan tầm đã nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ giống như hung thần đứng gác ngay cổng.
96 Tư Kiêu Kỳ chạy qua công ty xử lý cục diện rối rắm trước mắt, vì để hạ tổn thất xuống mức thấp nhất, anh nhất định phải trong khoảng thời gian này triển khai nghiệp vụ mới, kiếm tiền ở mảng khác để bù vào.
97 Hai người đàn ông cãi nhau có một điểm tốt đó chính là chưa bao giờ lôi lại chuyện cũ, cãi xong một trận coi như xong. Cho nên từ đó về sau hai người vô cùng ăn ý không đề cập tới hội thảo ở Hoa Thành hay vụ đấu thầu mỏ dầu nữa, vẫn như cũ ai bận việc người nấy, mỗi ngày đúng 5 giờ chiều sẽ gọi điện báo cho đối phương biết mình có thể về nhà ăn cơm hay không.
98
Đường Vũ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Kiều Vũ Nặc, như không thể tin được mà xác nhận lại lần nữa: “Em nói em có ba người cha?”
Kiều Vũ Nặc gật gật đầu: “Mà một người so với một người còn khó hơn.
99
Đường Vũ ngồi trong phòng mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gặp gia trưởng gì chứ, cái này rõ ràng là tam đường hội thẩm mà.
Trong phòng một đối ba.