1 Phù U Giới trên bầu trời là nghìn năm bất kiến, không chỉ tiêu tán trong tầng mây dày mà Thiên Giới cùng Nhân Gian Giới cũng luôn luôn keo kiệt, không cho dù chỉ một tia sáng thẩm thấu tới đây.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A. . . A. . . A ưm. . .
3
Hắc Chước một lần nữa thỏa mãn dự định của Vệ Đình, toàn bộ nam sủng bị đày vào lãnh cung, tất cả mọi việc đã khôi phục nguyên trạng.
Tử Nhã không biết lúc nào Hắc Chước sẽ trục xuất toàn bộ bọn họ.
4 Lão tế ti râu tóc muối tiêu ngồi khoanh chân trên chiếc đệm mềm mà nhắm mắt dưỡng thần, tia sáng từ ngọn đèn dầu đang nhảy múa trên khuôn mặt già nua của lão.
5 Bầu trời Phù U Giới chớp nhá tia sét tử sắc mãnh liệt, rừng cây đen thăm thẳm trong ánh sáng như ẩn như hiện, đỉnh nóc vương cung cũng bị ánh chớp chiếu sáng.
6 Ngự y nhắm mắt lại, cầm cổ tay mảnh khảnh của Tử Nhã, cẩn thận bắt mạch cho cậu. Hắc Chước ôm bờ vai Tử Nhã, quan tâm dịu dàng. Chỉ có Tử Nhã nét mặt một chút cũng không có thần sắc, giống như tất cả đều không liên quan đến bản thân.
7
Không một tia sáng, không một giọt âm hưởng, tìm kiếm trong bóng đêm.
Cửa ra ở đâu? Ta muốn rời khỏi nơi tối tăm này… Để ta đi đi…
Âm thanh hô hoán truyền lại, tiếng trẻ con hô hoán tràn ngập trong bóng đêm đen kịt, — “Mẹ mẹ! Mẹ mẹ! Mẹ mẹ…”
Gọi mình sao? Thanh âm đó là gọi mình sao?
“Cục cưng… Cục cưng…” ta xoay người, liều mạng tìm kiếm, “Cục cưng con ở nơi đâu…”
Nhìn không thấy, vì sao ta nhìn không thấy!
“Con ở nơi đâu? Cục cưng con ở nơi đâu?” Gấp đến độ mắt đẫm lệ, trong bóng đêm đen một loạt các hình ảnh theo từ nơi xa xăm nào đó hiện lên.
8 Âm thanh bốn bề dần dần xa rời, ý thức của hắn trở nên hỗn độn trôi giạt. Toàn thân buông lơi, tứ chi khoan khoái. Hắc Chước biết, bản thân lại bắt đầu nằm mơ.
9 “A! Kẻ xấu ấy bắt mẹ vào!” Đằng Lam bên cửa sổ lầu hai thấy mọi việc xảy ra bên dưới, lập tức nhảy xuống từ chiếc ghế nhỏ, xoay người chạy, Phi Lệ kéo cánh tay nhỏ của nó.
10
Mẫu tử ba người tay nắm tay, rời khỏi thôn trang nơi đã cư trụ hơn ba năm, Đằng Lam ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân, hiếu kỳ đặt câu hỏi:
“Mẹ, chúng ta phải đi đâu?”
“Mẹ còn chưa nghĩ tới, chúng ta đi đến thị trấn kế tiếp, có được không?”
“Vâng…”
Ba người ra khỏi cổng làng, rất nhanh thấy đoàn xe sang trọng tại đình cách đó không xa.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đọc theo từng trang để mắt đỡ “lòi”
Đông tuyết hòa tan, cây cỏ xanh như đệm, hai tiểu nhân nhi ăn mặc cẩm bào bạch sắc ở trên cỏ chạy băng băng.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa mua hồng nhạt bay đầy trời, điểu thú khổng lồ tạo thành đội ngũ rước dâu đồ sộ, điểu thú cầm đầu ngực đeo hoa đỏ thẫm hoa, trên lưng là một cỗ kiệu hoa dát vàng, vâng lời quỳ rạp trên mặt đất.
15
Sáng sớm ở Phù U Giới ——
Sương sớm tiêu tán, trong hoa viên khói nhẹ phiêu đãng, ánh sáng đi qua cành liễu xanh biếc. Trong không trung ảm đạm lộ ra vài tia nắng ban mai, bọn người hầu bắt đầu bận rộn.
16 “Chờ một chút a ~~ ta hay nói giỡn, ngươi không nên tưởng thiệt rồi ~~!” – Đằng Lam một tay chống cái mông đau nhức, tay kia thì bị Toại Cảnh gắt gao bắt được.
17 Những nghệ sĩ nơi Thiên đình diễn tấu ra âm thanh của tự nhiên, dạ minh châu bảy màu được khảm đầy trên cột trụ, sông xây bằng đá cẩm thạch đem đại đường phân cắt thành mấy bộ phận, bên trong chảy xuôi quỳnh tương (rượu) màu vàng nhạt, tản mát ra hương thơm làm say lòng người, nhìn kỹ, rất nhiều tiên quả trong suốt nằm dưới sông.
18 Ta, Đại A Phúc, đúng vậy, chính là loại đồ chơi nặn từ bùn đất của Nhân Gian Giới, thuộc loại trang trí phẩm chỉ là dùng để trưng. Hơn nữa tuy nói là trang trí phẩm, cũng không có bề ngoài thật đẹp, chỉ là một vật thể giản dị thôi.