1 CHƯƠNG 1
Mới tảng sáng ngày đông tháng chạp rét mướt, nếu có hai bàn tay lạnh ngắt tiến vào ổ chăn của ngươi, bắt lấy cánh tay nóng hổi của ngươi, kéo mạnh cơ thể chỉ vừa mới ngủ ấm áp của ngươi ra ngoài không khí lạnh lẽo, dù là bất cứ ai cũng đều rất tức giận đúng không?
Bởi vậy mà Tô Hoàng cực kì cực kì tức giận, tức giận đến nỗi mắt còn chưa mở đã mở miệng mắng người: “Là tên gia hỏa đáng ghét nào…”
Đáng tiếc còn chưa mắng xong, đã có một người bất ngờ đập bốp vào đầu hắn, kèm đó là âm thanh vang dội như tiếng chuông lớn: “Tiểu tử thối, mau dậy cho lão tử!”
Mặc dù ở nhà địa vị của Tô Hoàng chỉ là cậu công tử ăn không ngồi rồi chơi bời lêu lổng, nhưng tốt xấu gì cũng là ngũ thiếu gia của Tô gia, người trong phủ dám tự xưng là lão tử với hắn, đương nhiên chỉ có thể chính là lão tử của hắn.
2 CHƯƠNG 2
Tô Hoàng trốn về phòng lánh nạn, tới giờ cơm chiều thì bị đại ca nhị ca áp giải tới đại sảnh.
“Không cần làm khó ngũ đệ, tại con sai trước, với lại con tin ngũ đệ cũng không phải cố ý, bá phụ bá mẫu đừng tức giận nữa”.
3 CHƯƠNG 3
Mục Đông Phong lần này mang theo toàn gia vào kinh, tiếp nhận chức vụ tướng quân tuần vệ kinh thành. Chức vị này tuy phẩm cấp không thấp, nhưng nhiệm vụ bảo vệ kinh đô hoàng thành mấy năm gần đây vẫn luôn do Tử Y Kỵ đảm nhiệm, do đó hoàn toàn không có thực quyền, mỗi ngày chẳng qua chỉ là đóng dấu vài chỗ, xử lý vài ba sự kiện trị an, thời gian rảnh rỗi vô cùng nhiều.
4 CHƯƠNG 4
Ngày hôm sau, trước cửa Ngư phủ.
“Mục thúc thúc là hảo bằng hữu của cha ta, Tiễu Địch lại lần đầu tiên đến kinh thành, cha ta bảo ta chiếu cố tới y nhiều chút, dẫn y đi đây đó, cho nên thật ngại quá, ngày hôm nay không thể cùng ngươi đi chúc mừng Lệ thống lĩnh.
5 CHƯƠNG 5
“Nga. . ” Ngư Khánh Ân nhíu mày, “Tô ngũ công tử có lẽ đã gặp qua, chẳng trách có chút quen mắt. Rất hân hạnh được hai vị quang lâm đến nội trạch của lão phu, không biết là có gì chỉ giáo?”
Tô Hoàng sắc mặt trắng bệch, dựa sát vào người Mục Tiễu Địch, dáng vẻ xem chừng đứng cũng không vững.
6 CHƯƠNG 6
Đáng tiếc mặc dù hai người đã vội vã ăn xong rồi viện cớ nhanh chóng trở về phòng cũng không kịp ra ngoài điều tra tin tức mới biết được này, bởi vì ngay sau khi Tô Hoàng mặc xong y phục dạ hành, phát hiện trên bệ cửa sổ phòng mình từ lúc nào đã có một con chim bồ câu tuyết trắng đáng yêu.
7 CHƯƠNG 7
“Có thể không phải giết người, đương nhiên là tốt, nhưng cứ như vậy mãi, cuối cùng sẽ có ngày ta không thể ở lại Tử Y Kỵ được nữa, sẽ bị Phó thống lĩnh đuổi đi.
8 CHƯƠNG 8
Mấy ngày kế tiếp, Tô Hoàng vẫn không khỏi tâm phiền ý loạn, cả ngày trốn ở trong phòng không muốn gặp ai, nhất là cộng sự của mình thì càng không muốn gặp, vạn bất đắc dĩ phải cùng y mặt đối mặt mà nói chuyện, ánh mắt tự động hết ngó bên này lại tới bên kia, bộ dạng vô cùng không được tự nhiên.
9 CHƯƠNG 9
Cuộc họp bí mật kéo dài tới hết canh tư, sau đó mọi người từng tốp lặng lẽ ly khai. Để tránh tuần tra của thủ vệ kinh thành, Tô Hoàng cùng Mục Tiễu Địch chọn con đường men theo chân bắc thành, vòng qua bờ đê Ngật hà chảy về hướng đông, rồi quay trở về Tô phủ ở tây thành.
10 CHƯƠNG 10
Mục Tiễu Địch hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào chiếc cột gỗ treo kỳ phiên của một cửa hiệu mà nhìn hắn, trên mặt đạm nhạt, dường như không có bất cứ biểu tình gì.
11 CHƯƠNG 11
Thời điểm dư âm vụ nổ vang chấn cùng khói bụi cuồn cuộn trong không trung, mỗi một chiến sĩ Nam Cực Tinh thần trí còn tỉnh táo đều ý thức được, đội nhân mã Tử Y Kỵ này chỉ là vật hy sinh, sau khi dẫn dụ địch thành công, sẽ có viện binh nội trong khoảng thời gian ngắn nhất kéo tới, tuy nhiên sở dĩ phải khẩn cấp rút lui trước, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn.
12 CHƯƠNG 12
So với Tô Hoàng lòng nóng như lửa đốt Mục Tiễu Địch may mắn hơn một chút, bởi vì thương tích trầm trọng, khi còn trong sơn động phần lớn là hôn mê, khi tỉnh táo lại thì đã được các Nhạn Tinh cứu ra, hơn nữa lại lập tức biết được tin tức về Tô Hoàng, xem như là chịu khổ ít hơn một chút, nhưng bởi vì nghĩ tới thương tích của cộng sự, dọc đường đi vẫn không tránh khỏi lo lắng, bởi vậy khi hai người gặp mặt, đằng đẵng suốt một canh giờ, chỉ biết tay nắm tay cùng chăm chú nhìn ngắm đối phương, một câu cũng không nói nên lời, sau cùng vẫn là Tiểu Huống mấy lần đi vào đều chỉ nhìn thấy bọn họ như vậy, nhịn không được, đi tới gõ lên đầu mỗi người một cái, xẵng giọng: “Hai người các ngươi là cộng sự hay tình nhân vậy, không thấy buồn nôn à? Xem xem hai con mắt cũng muốn buồn ngủ luôn rồi, nhìn lâu như vậy không ngại đau mắt?”
Mục Tiễu Địch xoa đỉnh đầu bị đánh, bất mãn nói: “Này, chúng ta vẫn đang là người bệnh đấy, cư nhiên hạ độc thủ nặng như vậy!” Nói rồi xoa xoa ngực, cường điệu ho thêm mấy tiếng, ai dè Tiểu Huống một bộ ý chí sắt đá đứng yên tại chỗ, trái lại Tô Hoàng lo lắng ôm lấy bả vai y, nhỏ giọng hỏi: “Thấy thế nào?”
“Không sao không sao,” Mục Tiễu Địch nhanh chóng an ủi nói, “Ta đỡ nhiều rồi, mới nãy là gạt Tiểu Huống thôi, hắn gần đây vẫn luôn đố kị chúng ta tình cảm tốt đó mà…”
Tiểu Huống đảo cặp mắt trắng dã, xoay người một lần nữa rời khỏi phòng.
13 CHƯƠNG 13
Tô Hoàng gật đầu với y, không nói lời nào loáng cái đã biến mất vào trong hiên, rất nhanh phóng lên lầu hai.
Lầu hai tổng cộng có mười gian phòng, đều để cho khách nhân đến mã tràng thay y phục, Tô Hoàng tìm suốt năm căn phòng, khi cánh cửa căn phòng thứ sáu mở ra cuối cùng cũng bắt gặp Ngụy Anh Kiệt đã thay xong trường bào lam sắc sang tiễn y.
14 CHƯƠNG 14
Nhưng ngọn lửa hi vọng vừa mới lóe sáng ngay lập tức đã tắt dụi, dòng người ly tán như thủy triều kia, đến cùng vẫn không đủ mạnh mẽ nhấn chìm bờ đê.
15 CHƯƠNG 15
Chu Phong toàn thân run rẩy. Đảm nhiệm chức vụ phó thống lĩnh Tử Y Kỵ gần ba năm, so với Lệ Vĩ y thậm chí còn rõ ràng hơn đông lao là nơi chốn thế nào, càng hiểu rõ một người tiến vào đông lao, chẳng thà xuống thẳng địa phủ.
16 CHƯƠNG 16
Nam Cận là một người rất dịu dàng, trông thấy sắc mặt Tô Hoàng khó coi như vậy, liền dời trọng tâm câu chuyện, không nhắc đến tin mật kia nữa, ôn nhu an ủi hắn yên tâm, nói trong Tử Y Kỵ hiện nay không có ai đặc biệt hoài nghi đến hắn và Mục Tiễu Địch.
17 CHƯƠNG 17
“Ngươi?!” Tô Phái kinh ngạc trợn tròn mắt, sững người nhìn chằm chặp tiểu nhi tử của mình.
Kỳ thực Tô Hoàng đã sớm chen vào tham gia thảo luận, nhưng hai vị lão tướng quân đương tâm trạng chán chường thất vọng, nhất thời không chú ý tới hắn có điểm bất đồng so với ngày thường, mãi cho đến khi nghe thấy đề nghị đó, mới kinh ngạc mà chuyển dời đường nhìn về phía hắn.
18 CHƯƠNG 18
Khi tỉnh lại Tô Hoàng đã thấy mình nằm trên giường, nhưng không biết đang ở chỗ nào. Tiểu Huống trông chừng bên cạnh, dùng khăn ẩm lau trán cho hắn.
19 CHƯƠNG 19
“Một chuyện cuối cùng”, Tô Hoàng lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiết tiên sinh, “Vì sao lại đem tất cả mọi chuyện nói cho một chiến sĩ bình thường như tôi?”
Trên khuôn mặt khô khan của Tiết tiên sinh xuất hiện một tia xao động, biểu tình giống như biết chắc chắn Tô Hoàng sẽ hỏi vấn đề này, nhưng vẫn hi vọng hắn không hỏi.
20 CHƯƠNG 20
Mặc dù trước đây đã từng nghe nói trong Nam Cực Tinh cũng sẽ có loại người âm lãnh như vậy, nhưng chân thật gặp gỡ thì là lần đầu tiên. Có điều trong thời điểm và tình huống này, suy tính nhiều không hẳn đã là hay, bởi thế Tô Hoàng chỉ chần chừ trong chốc lát, ngay sau đó nhất nhất truyền đạt lại chỉ thị làm sao phối hợp hành động cứu người Tiết tiên sinh giao cho.