1 Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
“Cửa sổ đô thị” của thành phố là một trong những cao ốc văn phòng cao cấp nhất. Nơi hành lang tầng một là phòng quản lí ngân hàng, nơi nhân viên ăn vận âu phục thẳng thớm cùng những ánh mắt dò xét nghiêm túc, nhóm lãnh đạo trên mặt không chút biểu cảm đi lại trên đại sảnh, giày cao gót, giày da mạnh mẽ giẫm lên sàn nhà cẩm thạch.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
“Đói quá đi, hôm nay chắc chắn tôi phải ăn nhiều một chút…”
“Vậy cô đừng bao giờ nghĩ đến chuyện giảm cân nữa…”
Khi âm thanh nói chuyện vang lên cũng là lúc trong tiệm xuất hiện một vài người.
3
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
Về nghề thiết kế này, bạn biết được bao nhiêu?
Có phải bạn nghĩ rằng công việc của bọn họ đều về sáng tạo, vừa nhẹ nhàng vừa thú vị, vừa thời thượng vừa tràn đầy cảm hứng, thích làm thế nào thì làm thế đó…
Nhưng thực tế thì, không thể nào quy chụp những điều trên lên tất cả các nhà thiết kế như vậy được.
4
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
Này anh bạn, cậu phiền muộn vì chuyện đi làm?
Đau lưng, mất ngủ, khó chịu, suy nhược tinh thần, gắt gỏng và áp lực đã là điều rất đỗi bình thường, lại thêm việc phải ứng phó trước cuộc tranh đấu nội bộ như nước sôi lửa bỏng với đồng nghiệp càng khiến tâm trạng ngày càng suy sụp hơn?
Mỗi sáng sớm thứ hai cậu sẽ cực căm hận tên dở hơi nào đã phát minh ra hai chữ “Đi làm” luôn thích bức ép người ta?
Mỗi đêm khuya tăng ca cậu sẽ có loại xúc động muốn nhảy phắt xuống từ cửa sổ văn phòng ở tầng thứ 20 cho xong hết mọi chuyện?
Mỗi thời khắc đau khổ bị khách hàng chà đạp cậu sẽ ảo tưởng rằng chỉ cần nhắm mắt lại một lần thôi, thì chỉ cần mở mắt ra, thế giới này đã qua ngày tận thế, chỉ còn lại mỗi mình cậu sống sót?
Này anh bạn, nếu cậu đang mắc phải tình huống trên, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết một chân tướng, nhưng không biết cậu có thể tiêu hóa nổi nó hay không đây?
Chân tướng chính là —
Cậu! Không! Phải! Phú! Nhị! Đại! Đâu! (*)
Đừng! Ảo! Tưởng! Nữa! Mau! Làm! Việc! Coi!
Haizz… Tống Nhất Phương thở phào một hơi thật dài, dừng lại đứng trước cửa sổ, tưởng như bình tĩnh nuốt nước miếng, nhưng trong lòng lại có một vạn con thảo nê mã rít gào chạy ngang qua đầu.
5
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
Vui quá!
Vui quá đi!
Lăn lăn lộn lôn, vặn vặn vẹo vẹo, túm lấy chăn dài che quá đầu, cười ngây ngô.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
Haizz, tâm trạng không tốt chút nào.
7
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
Công việc khác của Mục Duyên là làm một chân giúp việc cho đầu bếp trưởng ở một nhà hàng kiểu Nhật gọi là “Khoảng trời の xanh mát”, chủ yếu là việc lặt vặt, lúc người ta cần nơi nào thì phải chạy tới nơi đó, thu dọn bàn ăn, lau sàn, rửa các loại thực phẩm, lau bát đĩa, thỉnh thoảng khi đầu bếp trưởng thật sự bận bịu quá nhiều việc, anh còn có thể giúp ông làm sushi.
8
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
Vào một ngày chủ nhật lúc sẩm tối, Mục Duyên vừa ở rửa sạch đống bát đĩa và chén phía sau nhà bếp xong thì bếp trưởng đột nhiên nói với anh rằng, vẫn chưa có cá ngừ Ca-li, bởi vì nhân viên đưa hàng đã gặp vấn đề nhỏ lúc đi trên đường, nên đêm nay chưa thể giao hàng được, bảo anh lập tức đi thông báo cho cô gái ngồi ở bàn thu ngân kia, để khách đến sau không gọi món này nữa.
9
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
Tối hôm đó Mục Duyên như người mất hồn mất vía, nhiều lần bếp trưởng muốn anh lấy giúp thứ gì đó anh đều phạm sai lầm, bếp trưởng nhìn anh cúi đầu chín mươi độ liên tục giải thích, gương mặt ửng đỏ khác thường, bất đắc dĩ thở dài bảo: “Thầy thấy thân thể em có vẻ không thoải mái, hôm nay cứ về sớm đi.
10
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
“Chào mừng quý khách!”
Từ khi tấm mành vải được vén lên, khách hàng ghé qua nhà hàng nhỏ, Mục Duyên bắt đầu bận rộn bù đầu.