1 Trời đã mấy ngày liền đổ mưa lớn, đem cả thành phố tưới cho ủ rũ, mây đen như một cái đáy nồi lớn, đè lồng trời xuống thật thấp, khiến mọi thứ đều nặng nề, từng dòng xe như những con giun to xác trì độn, chỉ biết nhích từng chút từng chút về phía trước.
2 Tỉnh lại sau giấc ngủ, mặt trời đã lên cao.
Hà Cố mở mắt ra, ánh mặt nắng chiếu lên mặt nóng ấm, anh cảm thấy một cánh tay nặng trịch vắt ngang qua eo mình.
3 Hà Cố có chút phiền muộn, làm việc một lát, lòng vẫn không yên, cứ luôn nghĩ Tống Cư Hàn đã bỏ đi như vậy, e là một thời gian rất dài nữa không sẽ không để ý tới anh, mà anh lại không phải người giỏi xuống nước hòa giải, không phải là ngại mất mặt, mà là thật sự anh không biết nên làm thế nào hết.
4 Chạy xe hơn một giờ, rốt cục cũng tới trường quay Đại Thánh.
Đây là lần đầu tiên anh tới nơi được danh xưng "Nam có Hoành Điếm, bắc có Đại Thánh" này, thánh địa quay phim, chụp ảnh, quy mô đúng là rất kinh người, nghiễm nhiên đã trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng của thành phố, mỗi ngày sẽ có ít nhất hai ba bộ phim đến lấy đất diễn ở đây, hấp dẫn không ít du khách.
5 Hà Cố ở công trường chạy đôn chạy đáo chừng mấy ngày, vừa phải giải quyết vấn đề về vật tư vừa cùng nhà thiết kế đến nhận thầu thương lượng đến nảy lửa, thiếu điều muốn đánh nhau luôn.
6 Hà Cố cười nhạt nói: "Phùng Tranh, chắc là cậu còn có chút hiểu lầm về mối quan hệ của tôi và Tống Cư Hàn. Chúng tôi nhiều năm nay cũng chỉ là bạn của nhau thôi.
7 Thiếu niên nhìn nhìn anh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở mì hoành thánh trên tay anh, cậu đưa một tay cầm lấy túi nhựa: "Cảm ơn, bao nhiêu tiền?"
Hà Cố phục hồi tinh thần, mơ hồ nhận ra đây hình như là nam diễn viên gần đây đang nổi lên, tuổi chưa tới hai mươi, da dẻ non đến búng ra sữa, thân thể còn nét đơn bạc ngây ngô của thiếu niên.
8 Từ trong nhà Tống Cư Hàn chạy ra, Hà Cố có chút không chống đỡ nổi.
May là buổi tối không có ai, nếu không bộ dáng anh kéo quần lên chạy thực sự khó coi cực kỳ.
9 Xuyên qua hành lang, Tống Cư Hàn liếc mắt nhìn cửa trước hò hét ầm ỉ rối loạn, đảo mắt xem thường, hắn tựa người vào trên tường thở dốc, trong miệng lầm bầm mắng gì đó.
10 Hai người ở biệt thự Hương Sơn đợi hai ngày.
Trong khi ba của Tống Cư Hàn – Tống Hà gọi điện thoại tới dạy bảo thằng con thì cùng lúc đó Hà Cố đang bị Tống Cư Hàn đè ra trên ban công muốn làm gì thì làm.
11 Quán bar của Bành Phóng vừa mới khai trương, hắn liền kêu bạn gọi bè đến thử trải nghiệm, muốn mượn dịp này tuyên truyền, quảng bá.
Dùng bữa xong, trước khi trở về, hắn còn chuẩn bị quà cho bọn họ.
12 Hà Cố đoán được Cố Thanh Bùi sẽ hỏi cái này, anh ho nhẹ một tiếng: "Cố tổng muốn hỏi chuyện gì?"
Cố Thanh Bùi lắc lắc ly rượu cười khẽ: "Nói gì cũng được hết, hơi tò mò thôi.
13 Hà Cố ngẩn người: "Hả. "
" "Hả"?" Tống Cư Hàn siết chặt di động: "Các người còn qua lại?"
"Uhm. "
"Là lúc nào?"
"Trước đây mấy bữa. "
"Gặp nhau?"
"Ừm.
14 Phùng Tranh lắc lắc bản thảo của mình nói với Tống Cư Hàn: "Phân đoạn tôi lên phối hợp với cậu đã xem chưa?"
"Rồi. " Tống Cư Hàn lười biếng nói, nhìn Phùng Tranh bằng cái biểu tình cười như không cười.
15 Trên đường đi có hơi tắc, khi Hà Cố đến thủy cung, đã muộn mất vài phút. Phùng Tranh đứng ngay trước cổng thủy cung đợi anh, Hà Cố vừa xuống xe, hai người liền chạm mặt nhau.
16 Tống Cư Hàn nắm lấy tay trái anh đặt lên trên bàn:"Sao vậy? Bày tư thế anh chắc là biết đi?"
Hà Cố dùng sức nuốt nước miếng, giống như sợ bị thiêu bỏng, nhanh chóng cúi người xuống, hận không thể đem ngực dán lên mặt bàn, chỉ để kéo dãn khoảng cách với Tống Cư Hàn.
17 Trong mơ hồ, hai người xem như bắt đầu hẹn hò.
Tống Cư Hàn rất bận, thường không tìm thấy hắn, tin nhắn Hà Cố gửi, mười tin thì có đến tám tin biệt tăm biệt tích, Hà Cố cũng chẳng so đo mấy chuyện này, chỉ là mỗi ngày đều cực kỳ khó chịu muốn gặp Tống Cư Hàn, nhưng qua lại một tháng, cũng chỉ vội vàng gặp gỡ được một lần.
18 Trầm mặc chừng năm phút, Hà Cố cảm thấy mặt đối mặt ăn cơm mà lại chiến tranh lạnh thế này thật quá nhàm chán, anh liền chủ động nói chuyện về công việc với Phùng Tranh, Phùng Tranh câu thì trả lời câu thì im lặng, tâm trạng như trước không tốt lắm.
19 Hà Cố cảm giác hốc mắt nóng rực, tầm mắt nhất thời có chút mơ hồ.
Tống Cư Hàn vừa cười vừa nói:"Hà Cố, anh tưởng là thật à? Dù sao thì anh cũng là một thuần gay, sao còn không hiểu quy tắc bằng kẻ nửa chừng xuất gia như tôi vậy?"
".
20 Sau đó, Cố Thanh Bùi gọi điện giải thích với Hà Cố, nói đó là một tài xế không hiểu chuyện, ngữ khí rất ngại ngùng.
Hà Cố đương nhiên không tin đó là một tài xế, kể cả là chủ nợ cũng chưa chắc đã ngang tàng như thế.