1 Phượng hoàng dẫn
Phượng hoàng ơi phượng hoàng, sao không bay cao về cố hương? Sao vô cớở nơi này tự tìm lấy diệt vong?
Nơi đây không phải cung A Phòng thời Tiền Tần, cũng không có hoàng tử Yến quốc vì gặp nạn năm mười hai tuổi mà trở thành luyến đồng.
2 Đêm.
Thành Trường An rộng lớn như vậy, nhưng lại không nghe được một tiếng người. Bên tai chỉ có tiếng bước chân đi lại, tiếng vó ngựa qua.
“Điện hạ,” Người hầu nhẹ giọng nói,“Lần này từ biệt, không biết khi nào mới gặp lại.
3 “Thái tử điện hạ. ” Người vừa tới vẫn hành lễ như ngày trước.
“Nghiêm đại nhân cần gì phải lễ nghĩa như vậy?” Ta cười đáp, tùy ý quay đầu, nhìn ra phong cảnh ngoài đình.
4 Tử Thiên Tử Mạch, thiên mạch thác lạc.
Tung chi vi Thiên, hoành chi vi Mạch.
Khinh dương tử mệ, lạc lạc ngã kiến.
Thử sinh vi bán, bất khả tuyệt đoạn.
5 Từ lần dạo phố Trường An đêm đóđã qua 1 thời gian, cuộc sống trong cung vẫn như cũ, không hề gợn sóng. Hoàng Thượng mỗi đêm đều giá lâm Tử Mệ trai, dần dần, tựa hồđã quen với việc hắn đến làm bạn.
6 Đã rất lâu rồi chưa được tự do như vậy, đó là một bãi săn bắn, nhưng không khiến người ta có cảm giác nguy hiểm. Cứ như vậy một mình cưỡi ngựa đi trước, tránh tầm mắt mọi người, mặc dù chỉ là tạm thời, cũng đủđể khiến người lòng say thần mê.
7 “Theo ta đi. ” Thiếu niên vươn tay về phá ta, trên khuôn mặt non nớt làý cười trong veo không tỳ vết.
Ta nhìn hắn, rồi bước lui về.
Thực xin lỗi, ta không thể.
8 Ta hỗn loạn nằm trên giường liên tục ba ngày, đến ngày thứ tư tỉnh lại, phát hiện hắn không ở bên người, nhịn không được cảm thấy có chút bất an cùng mất mát, nhưng mà dần dần lại bắt đầu cảm thấy may mắn, bởi vì chỉ khi không nhìn thấy hắn, ta mới không miên man suy nghĩ, mới không rối loạn mọi bề.
9 Hôm nay là ngày đại hôn của công chúa, đội quân đón dâu chậm rãi xuất phát từ hoàng cung, men theo thành Trường An tới phủ Thùa tướng. Dọc đường đi người xem tấp nập, thị vệ phải chặn vòng vây của dân chúng, không để họ vọt tới xe hoa.
10 Nhạc phường tên là“Thanh Phong trai”, đối diện là“Túy Nguyệt phường”, ta đứng ngoài hiên bên cửa sổ nhìn giáo phường đối diện, nghĩ xem có thể hay không nhìn thấy Tử Thiên.
11 Thị vệ nghiêm trang vây quanh tế đàn, quân vương ngồi trên ngai vàng hoa lệ, quần thần ngồi hai bên. Ta ngồi cạnh quân vương ở ghế trên, quan sát vòng bảo hộ bên ngoài, lại nhìn dòng người như nước, người người nghển cổ mà trông.
12 Thay thế phẩm? Ta chỉ là một vật thay thế thôi sao?
Thái giám bị phái đi bồi thái tửđem chuyện hai người ở Bắc Cung thuật lại hai năm rõ mười cho ta, nhưng mà giờ khắc này, trong đầu ta chỉ còn lại ba chữấy.
13 Mẫu hậu của ta là 1 người điên, trước nay ta đều giữý niệm ấy trong đầu.
“Phượng Nhi, Phượng Nhi, nếu ngươi là con gái thì thật tốt biết bao,” Nàng luôn nói với ta như vậy,“Trên đời nam nhân người người đều bạc tình, vì sao ngươi lại giống hắn đến vậy? Nếu ngươi là con gái thì tốt rồi, sẽ không khiến mẫu hậu thương tâm như thế.
14 Tỉnh lại từ trong miền kýức, còn có chút thất thần, lúc này mới nhận thấy nơi gặp gỡ lần này là trà lâu ngoài thành. Bất chợt nhận ra, trời đông giá rét đã qua đi, núi rừng khôi phục lại sức sống mãnh liệt, trời cao là một mảnh xanh biêng biếc.
15 Sáng sớm ngày xuân vốn nên yên tĩnh an nhàn, nhưng trong tướng phủ khách khứa, đại thần cũđại thần mới lại tụ tập thành đàn, nơi nơi tràn ngập sự khẩn trương cùng bất an.
16 [ Trường tương tư ]
Cung môn tự hải thâm như hứa, bất kiến quân khanh thiển khai nhan.
Trường tương tư hề trường tương ức, túng vi côảnh độc tự liên.
17 Trong triều đình không khí ngưng trọng. Chuyện Thừa Tướng đang nghị luận sôi nổi cũng trầm lắng hẳn, không ai nói tiếng nào. Ngự Sửđại phu thông minh tự nhiên sẽ không tham gia làm náo loạn, chọn cách bàng quan.
18 Đềán trọng thiết tam tỉnh rất nhanh được thông qua, Trương đại nhân cũng thuận lợi nhậm chức trung thư. Quan chế thay đổi tất nhiên quan viên cũng thay đổi, mà hướng đi cũ của nhóm di lão lại là 1 tay thâu tóm thiên hạ, như vậy mới cấp cho chúng ta một tia cơ hội.
19 Thời tiết bắt đầu trở nên khô nóng, không khí cháy gắt khiến ta cảm thấy chán ghét khôn kể.
Ta không thường xuyên xuất nhập hoàng cung, không chỉ là vì tránh cho hắn ngờ vực vô căn cứ, đồng thời cũng để trốn tránh Trần Duệ.
20 “Trần Duệ, ngươi thật vội vàng,” Rốt cục cũng có cơ hội gặp mặt hắn,“Ngươi đã nghĩ về Hoàng thượng quáđơn giản. ”
“Không, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng dám nghĩ về hắn quáđơn giản,” Hắn đi về phía ta,“Cứ cho là hắn có thể thoát khỏi vòng vây Nam Việt, khi trở vềđược nơi này cũng chỉ có thể làm chim ***g cá chậu.